Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 527: Muốn có em bé (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:30:42
Lượt xem: 514
Khoảng thời gian này hai người giống đôi tình nhân trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, ngoài thời gian đi học, đều ở bên nhau, cùng ăn cơm, dạo phố, xem phim, sau đó buổi tối về nhà điên cuồng vận động trên giường, mong lấp đầy khoảng trống những ngày tháng khó gặp mặt sau này.
Thời gian năm ngày nhanh chóng qua đi, vì lần này chia xa có kế hoạch trước, ngoài không nỡ trong lòng Tô Nhuyễn còn có chút bất an, cho nên sau khi Lộc Minh Sâm rời đi, cô lập tức vùi đầu vào học tập và công việc.
Triệu Yến Yến nhìn cô ôn tập hùng hục: “May mà giáo quan Lộc đi trước, nói không chừng học kỳ này cậu có thể xếp loại giỏi, nếu anh ấy ở nhà, khả năng cậu thi lại mất.”
Lý Quyên cảm thán: “Tình yêu a, đúng là thứ khiến người ta đau đầu.”
Tô Nhuyễn bật cười, có điều không thể không thừa nhận lời bọn họ có đạo lý. Thi cuối kỳ xong, Tô Nhuyễn đón Lý Nhược Lan và Ngôn Thiếu Thời tới thành phố Yến.
Chuyện này đã bàn bạc từ trước, Lý Nhược Lan đã đăng ký xong trại hè cho Ngôn Thiếu Thời, để cậu ấy đi mở mang kiến thức.
Còn bà ấy thì đi theo Tô Nhuyễn, xem cô làm ăn buôn bán, đây là mục đích chính lần này khi tới thành phố Yến.
Dạo quanh các trung tâm bách hóa lớn một vòng, xem công nhân trong nhà máy bận rộn không ngừng, cuối cùng Lý Nhược Lan cũng yên tâm.
Có điều buổi tối thấy Tô Nhuyễn luôn thức đêm viết kế hoạch, trong phòng làm việc luôn chất đầy các loại tài liệu, thi thoảng nghĩ không ra lại bực bội, nổi giận, bà ấy không tránh khỏi đau lòng: “Việc gì phải tranh đua như vậy, tiền kiếm đủ tiêu là được rồi, sức khỏe quan trọng nhất.”
Tô Nhuyễn nằm liệt ra ghế, thở dài: “Con phải tranh thủ thời gian làm xong hết, sau đó phải bắt đầu chuẩn bị ôn tập thi thạc sĩ.”
Trong niên đại này muốn làm giáo sư đại học, phải thi đỗ nghiên cứu sinh mới có sức cạnh tranh, đây là kế hoạch Tô Nhuyễn vạch ra từ đầu.
Lý Nhược Lan nghe xong, càng không tán đồng cô phí nhiều công sức vào nhà xưởng: “Vậy con cứ chuyên tâm ôn tập đi, chẳng lẽ con làm giảng viên rồi vẫn muốn mở công ty?”
“Mẹ thấy không phải nhà máy kia của con khá tốt sao? Tiền kiếm được tiêu có hết không?”
Tô Nhuyễn cười: “Chốn Đào Nguyên đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, con chỉ cần chi tiết hóa thêm chút nữa, tranh thủ thời gian này quảng bá một chút, mấy tháng nữa là mùa tiêu thụ thịnh vượng, quảng cáo hiệu quả tốt nhất.”
“Bận rộn tháng này, cuối năm doanh thu của nhà máy có thể tăng gấp bội.”
Lý Nhược Lan biết doanh thu của xưởng trang sức đại khái trên dưới bốn mươi vạn.
Nghe xong lời này bà ấy nhăn mày không biết nên nói gì, khi Tô Nhuyễn làm việc căng thẳng đau đầu, bà ấy yên lặng bật quạt giúp cô, cắt dưa hấu ướp lạnh thành miếng nhỏ đưa đến trước mặt Tô Nhuyễn.
Trong lòng Tô Nhuyễn ấm áp, đang nghĩ hay là nghỉ ngơi một lát, lại nghe thấy Lý Nhược Lan nói: “Con cứ suy nghĩ tiếp đi, mẹ nấu món ngon cho con, cố lên!”
Tô Nhuyễn:……
Mẹ, mẹ thay đổi thật rồi.
Lý Nhược Lan bị tiền tài ăn mòn ý chí cứ như vậy ở lại chăm sóc Tô Nhuyễn suốt kỳ nghỉ hè.
Đợi khi bà ấy ra về, Chốn Đào Nguyên đã có thêm không ít đại lý lục tục tới ký hợp đồng.
Lúc này Tô Nhuyễn không thiếu tiền, hào phóng quảng cáo trên diện rộng, đăng cả trên báo tỉnh và mấy tờ báo ở thành phố lân cận.
Trong niên đại quảng cáo vẫn chưa tràn lan như đời sau, hiệu quả vô cùng tốt, hơn nữa có tấm gương Lý Lục Tử trước đó, việc tuyển đại lý vô cùng thuận lợi.
Đợi đến cuối năm, Chốn Đào Nguyên đã có gần hai mươi đại lý, đại lý cấp tỉnh cũng có hai nhà, mà doanh thu cũng đúng như Tô Nhuyễn dự đoán, năm nay lợi nhuận của xưởng trang sức đại khái gần tám mươi vạn.
Trước khi nghỉ tết khi chào tạm biệt Nhan Diệu, Nhan Diệu còn không nhịn được cảm thán: “Tôi phát hiện ra đoàn trưởng Lộc nhà cô không có nhà, cô làm việc còn hung mãnh hơn, tôi cảm thấy anh ấy thật sự làm chậm trễ cô kiếm tiền.”
Tô Nhuyễn cười: “Nếu nói như vậy, cô không làm chậm trễ sếp Hứa nhà cô kiếm tiền sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-527-muon-co-em-be-2.html.]
Nhan Diệu lập tức ôm ngực, bi thương thở dài: “Ai, cho nên mới nói, tôi đúng là hồng nhan họa thủy mà, khiến sếp Hứa nhà tôi vì sắc…”
Vân Chi
Cô ấy còn chưa diễn xong, đã bị một tiếng trẻ con bên cạnh cắt ngang: “Không hồ nháo!”
Hai người sửng sốt, quay đầu nhìn về phía cậu nhóc đang nhăn mày bên cạnh, chính là Hứa Đản Đản con trai của Nhan Diệu.
Đản Đản đã hai mươi tháng, vẻ ngooài thật sự như đúc từ một khuôn với Hứa Tử Yến, chỉ là hai mắt và khuôn mặt đều tròn vo, làn da trắng trẻo giống Nhan Diệu, phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu.
Chỉ là hình như tính tình cậu nhóc cũng giống Hứa Tử Yến, còn nhỏ đã không thích nói chuyện, khi Tô Nhuyễn nói chuyện phiếm với Nhan Diệu, cậu bé ngồi trên tấm thảm bên cạnh chơi trò xếp gỗ của mình.
Lúc này chắc là nghe hiểu Nhan Diệu đang nói xấu Hứa Tử Yến, mới trợn tròn mắt, nhấn mạnh lại một lần với mẹ cậu bé: “Không hồ nháo!”
Tô Nhuyễn nghi hoặc nhìn về phía Nhan Diệu, Nhan Diệu không nhịn được cười rộ lên: “Thằng bé bảo tôi đừng nói bậy.”
“Dáng vẻ này, cũng là học từ cha nó.”
Tô Nhuyễn có thể tưởng tượng ra được mỗi lần diễn tinh bám vào người Nhan Diệu, Hứa Tử Yến không cho cô ấy nói bậy…
Sau đó Nhan Diệu lại diễn với con trai mình: “Huhu, mẹ đáng thương quá, Đản Đản không chơi với mẹ.”
Đản Đản nhìn trò xếp gỗ của mình, lại chỉ vào Tô Nhuyễn, nghiêm túc nói với Nhan Diệu: “Chơi với dì.”
Nhan Diệu tỏ vẻ vô cùng đáng thương: “Chơi với dì không vui, Đản Đản, có phải con không yêu mẹ không?”
Đản Đản nghe xong lập tức thở dài, buông mẩu gỗ trong tay xuống, đi về phía Nhan Diệu, giang hai cánh tay ra với cô ấy, dáng vẻ “Được rồi, để con dỗ mẹ.”
Nhan Diệu bế cậu bé lên: “Ai nha, chúng ta chơi trò gì?”
Đản Đản mở miệng nói: “Chơi trốn tìm.” Cậu bé che mắt lại: “Mẹ trốn đi.”
Nhan Diệu bĩu môi, mở miệng làm khẩu hình cho Tô Nhuyễn xem: “Đồ trứng thối.”
Trong lúc Tô Nhuyễn chưa hiểu ra sao, Nhan Diệu đã buông Đản Đản xuống, đứng dậy đi về phòng: “Vậy mẹ đi trốn đây.”
“Vâng ạ.” Sau đó Đản Đản bắt đầu cất giọng trẻ con của mình lên đếm.
Nhưng mà đợi cửa phòng ngủ đóng lại, Đản Đản lập tức buông tay xuống, thật ra miệng vẫn đếm không ngừng, nhưng chân đã đi tới tấm thảm của mình, trực tiếp ngồi xuống tiếp tục xếp gỗ.
Bởi vì cậu bé vẫn còn nhỏ, chỉ có thể đếm đến mười, nên mỗi con số đều kéo thật dài, đợi cậu xếp gỗ xong mới đếm con số cuối cùng.
Sau đó đứng lên hướng về phía phòng ngủ thông báo: “Mẹ, con đi tìm đây.”
Tô Nhuyễn:……
Thằng nhóc này nghiêm túc chơi với mẹ mình đây hả?
Đợi một lát sau Đản Đản tìm thấy mẹ cậu, Tô Nhuyễn nhìn Nhan Diệu bị kéo ra ngoài, buồn cười muốn chết: “Đứa nhỏ này thành tinh à?”
Nhanh Diệu giơ cậu bé lên cao: “Có phải chơi rất vui không? Cô cũng mau sinh một đứa đi.”
Có thể nhìn ra Đản Đản rất thích trò này, miệng há ra cười khanh khách: “Ma ma.”
Nụ cười xán lạn và giọng nói trẻ con ngọng nghịu kia, khiến trái tim người ta như nhũn ra.
Tô Nhuyễn không nhịn được trên mặt cũng nở nụ cười, tính ngày tháng, đúng là cô có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.