Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 518: Vả mặt nhanh nhất (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 08:07:05
Lượt xem: 536
Tô Nhuyễn là người rất sợ xấu hổ, vì thế chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên giả vờ không quen biết Lý Nhược Lan và Ngôn Thiếu Dục.
May mắn, tuy rằng hai người không hiểu ra sao, nhưng thấy cô như vậy cũng không vạch trần.
Đương nhiên chủ yếu là, hiện giờ với Lý Nhược Lan mà nói, quan trọng nhất vẫn là cô gái bên cạnh Ngôn Thiếu Dục, còn Tô Nhuyễn sao? Thích làm gì thì làm đi.
Cô gái bên cạnh Ngôn Thiếu Dục dáng người cao gầy, mắt to mũi cao, là diện mạo đoan trang hào phóng, chỉ là khí chất hơi lạnh lùng, nhìn có vẻ không dễ ở chung.
Nhưng mà điều này không dọa lui được đám người bát quái có năng lực giao lưu trâu bò, có bà cụ đã mở miệng hỏi han thay Lý Nhược Lan: “Tiểu Ngôn, đây là bạn gái cháu à? Đang làm gì?”
Có người phụ họa: “Vẻ ngoài xinh đáo để.”
Vân Chi
Ngôn Thiếu Dục hơi xấu hổ, liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, vội vàng định giải thích, nào ngờ mẹ Tống đã mở miệng âm dương quái khí nói: “Đúng là không dễ dàng, cuối cùng Tiểu Ngôn cũng tìm được bạn gái rồi, cháu gái bao tuổi? Có học đại học không?”
“Với ánh mắt của Tiểu Ngôn, người xinh đẹp có bằng cấp cao còn chướng mắt, chắc nhà cháu rất giàu nhỉ?”
“Hay là cảm thấy lớn tuổi rồi, tùy tiện tìm một người, tạm chấp nhận qua ngày?”
Bà ta nói liên thanh như pháo trúc, vừa nói vừa dùng ánh mắt xoi mói nhìn cô gái kia, trong giọng mang theo ác ý rõ ràng, hiển nhiên cố ý quấy rối.
Lý Nhược Lan nổi giận, đang định mở miệng, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Liên quan quái gì tới bà?”
Mọi người đều sửng sốt, không hẹn mà cùng nhìn về phía cô gái kia, mẹ Tống cũng trợn trừng mắt: “Sao cô lại ăn nói như vậy?”
Sắc mặt cô gái kia không có gì thay đổi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Mở miệng nói, bà không thấy à?”
Mẹ Tống nghẹn họng, Ngôn Thiếu Dục bên cạnh không nhịn được đã bật cười thành tiếng.
Lý Nhược Lan cũng lấy lại tinh thần, trực tiếp đáp trả lại mẹ Tống: “Tôi nói này mẹ Tống Tiểu Trân, chúng tôi không muốn để ý đến bà, bà đừng xông lên tìm cảm giác tồn tại có được không?”
“Nhà chúng tôi không giống nhà bà, không xem gì khác chỉ xem tiền.”
“Thiếu Dục nhà chúng tôi chỉ xem nhân phẩm con gái nhà người ta, một cô gái dù vẻ ngoài xinh đẹp, bằng cấp cao, nhưng cả ngày gây chuyện trong nhà, châm ngòi quan hệ mẹ con, hở ra là trộm đồ mang về nhà mẹ đẻ, người như vậy có cho không chúng tôi cũng không thèm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-518-va-mat-nhanh-nhat-1.html.]
“Nhưng nếu cô gái ấy nhân phẩm tốt, dù lễ hỏi mười vạn chúng tôi cũng đào ra.” Lý Nhược Lan liếc mắt nhìn Cao Cường một cái: “Lời tôi nói nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không bao giờ giống người khác, hứa cho năm vạn, cuối cùng một vạn cũng không muốn bỏ ra.”
“A, phải rồi, kết hôn với loại đàn ông ăn chơi đàng điếm bên ngoài, về nhà còn đánh vợ, thà tìm người tạm chấp nhận sống qua ngày còn tốt hơn.”
“Có ví dụ sẵn ở đây, tôi không nỡ để con trai mình chịu khổ như vậy.”
Cao Cường sa sầm mặt, mẹ Tống cũng không giữ nổi sắc mặt, cười mỉa: “Nói thì dễ nghe lắm, nói cho cùng, còn không phải không có bản lĩnh vợ cũng không cưới được sao?”
Lý Nhược Lan lập tức nổi giận, Ngôn Thiếu Dục vốn dĩ không để ý tới bọn họ, cũng nói: “Ừ, bản lĩnh của tôi không thể so với người khác, trong nhà có một người tạm chấp nhận, bên ngoài mỗi ngày một cô.”
Đáng tiếc Cao Cường không cho rằng đó là lời khinh bỉ, chỉ có mẹ Tống khẽ đổi sắc mặt, lại không dám nói gì, chỉ có đoàn đội bát quái là lắng nghe hăng say.
Nói xong Ngôn Thiếu Dục lại quay đầu giới thiệu với cô gái bên cạnh: “Thắng Nam, đây là ông chủ Cao, người năm nay tranh đoạt công trình đường mới Tân Lâm với cô, rất có bản lĩnh.”
Cao Cường sửng sốt, nhìn về phía cô gái kia.
Đám bác gái trong quân đoàn bát quái lập tức tinh luyện ra tin tức mấu chốt: “Hóa ra tên Thắng Nam à, cũng nhận thầu công trình? Nữ nhà thầu? Quá khó lường rồi.”
“Đúng là rất lợi hại.” Ngôn Thiếu Dục cười nói: “Chắc Cao Cường biết rõ, năm nay đoạn công trình đường Tân Lâm kia, anh ta đã bỏ ra bao nhiêu công phu, kết quả chạy đi chạy lại hai tháng không được việc, cuối cùng Thắng Nam vừa ra tay đã bao thầu xong.”
Mọi người đều kinh ngạc, phụ nữ làm nhà thầu, bọn họ chưa từng gặp đâu, hơn nữa nghe ý này có vẻ người ta còn lợi hai hơn Cao Cường.
Cao Cường không nhịn được, lập tức âm dương quái khí nói: “Tôi biết ngay mà, bảo sao phí công phí sức như vậy rõ ràng đã nắm chắt, kết quả lại bị người ta nẫng tay trên, hóa ra là con gái.”
Anh ta liếc mắt nhìn Thắng Nam từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng một chút ở ngực, giọng đầy ẩn ý: “Chuyện này đúng là tôi không so được, nhận thua nhận thua.”
Trong niên đại rất nhiều người bao gái trắng trợn, nuôi vợ bé bên ngoài này, người nghe đều biết anh ta nói vậy là có ý gì, Ngôn Thiếu Dục lạnh mặt, có diều vẫn không thể nhanh miệng bằng cô gái tên Thắng Nam kia.
Cô ấy lạnh lùng trào phúng: “Anh nhận thua cái gì? Trong đầu toàn phân tro rác rưởi, anh nên quỳ xuống đất tạ tội mới đúng.”
Cuối cùng sắc mặt Cao Cường cũng thay đổi, nhưng chưa đợi anh ta mở miệng, Thắng Nam đã mắng cả anh ta và bà Tống: “Đều câm miệng lại, đừng nói chuyện với tôi, tôi không quen biết các người.”
Cao Cường và mẹ Tống lập tức nghẹn học, các bác gái không nhịn được đều cười trộm, Tô Nhuyễn cũng cảm thấy cô gái này rất cá tính.
Sau đó Ngôn Thiếu Dục chào hỏi mọi người chuẩn bị rời đi, nói chung là không muốn cãi nhau với hai người này, dù cãi thắng vẫn cảm thấy ghê tởm.