Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 516: Thật sự chỉ hóng chuyện (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:07:02
Lượt xem: 521

Tô Nhuyễn đứng trước mặt đám hàng xóm, cảm thấy Ngôn Thiếu Dục hơi ngây thơ rồi, chuyện này đâu cần cô họa thủy đông dẫn, có đám bác gái này ở đây, sao Lý Nhược Lan có thể quên được anh ấy?

“…… Sinh viên, đẹp trai, tốt tính, lại có tiền, chỉ là đã hai sáu, à không, sắp hai bảy rồi nhỉ? Vẫn chưa kết hôn sao? Chắc cha mẹ cậu ta sầu muốn chết, bà nói xem cậu ta nghĩ thế nào?”

“Nếu đổi là người khác, muốn cưới vợ kiểu gì chẳng được?”

Bà cụ nói xong lời này còn quay đầu tha thiết nhìn Tô Nhuyễn: “Cháu gái, cháu thì sao? Bao tuổi rồi? Có bạn trai chưa?”

Dáng vẻ rất giống nếu chưa có sẽ tác hợp hai người, khiến Tô Nhuyễn sợ tới mức vội vàng xua tay: “Có có, cháu kết hôn rồi.”

“Vậy là đúng!” Trên mặt bà cụ lộ vẻ vui mừng: “Đến tuổi kết hôn thì phải kết hôn!”

“Tiểu Ngôn này cứ chần chừ khéo lại ế vợ.” Bà cụ thật lòng buồn rầu thay Ngôn Thiếu Dục, lại giơ ba ngón tay lên ra vẻ thần bí nói với Tô Nhuyễn: “Nói cháu nghe, cậu ta ở ngay cách vách nhà thím, một năm kiếm nhiều thế này! Ba mươi vạn đó!”

Tô Nhuyễn phối hợp, hỏi: “Kiếm nhiều như vậy? Tự anh ấy nói?”

“Đâu có.” Bà cụ đáp: “Nhưng mọi người đoán được, trong khu tập thể này có mấy nhà nhận thầu công trình, đoán một chút là ra ngay.

Tô Nhuyễn buồn cười, ai có thể ngờ chẳng qua cô chỉ xuống nhà vứt rác thôi lại nghe được tin đồn về Ngôn Thiếu Dục.

Khu tập thể Bình An đã xây được ba năm, hiện tại cơ bản đã kín phòng, hàng xóm tầng trên tầng dưới cũng bắt đầu trở nên thân thuộc, với người hàng năm không ở nhà như Tô Nhuyễn tất nhiên sẽ tò mò.

Hôm nay thời tiết không tồi, hai giờ chiều ánh mặt trời ấm áp, các bà các cô rủ nhau dắt cháu ra sân chơi, trong đám người này luôn có người giỏi giao tiếp, nhìn thấy Tô Nhuyễn xuống lầu lập tức mở miệng chào hỏi.

Vô cùng tự nhiên kể chuyện nhà với cô, hỏi vì sao không thường xuyên về nhà linh tinh.

Vốn dĩ Tô Nhuyễn chỉ định trả lời đơn giản một câu “Học ở tỉnh khác” rồi quay về, nhưng tin đồn về Ngôn Thiếu Dục khiến cô dừng bước.

“…… Nghe nói là vì cô vợ nhà Cao Cường đó.” Một người phụ nữ trung niên tóc xoăn hạ giọng, như mật thám trao đổi tin tức.

“Ai cơ?” Bà cụ ban nãy mở miệng hỏi lại một câu, sau đó giật mình hiểu ra: “Tống Tiểu Trân?”

“Đúng vậy, nghe nói hai người bọn họ là bạn cùng trường đại học, còn qua lại một khoảng thời gian, thiếu chút nữa đã kết hôn.”

“Có điều hình như Tống Tiểu Trân ghét bỏ nhà Tiểu Ngôn nghèo, không bỏ ra nổi năm vạn tiền lễ hỏi, nên ả cho Cao Cường.”

“Lễ hỏi tận năm vạn? Nhà bọn họ cũng dám mở miệng đòi.”

“Còn sao nữa, khi ấy Ngôn Thiếu Dục vừa tốt nghiệp đại học, vẫn chưa nhận thầu công trình, lấy đâu ra số tiền ấy.”

Có người lập tức phỏng đoán ra chân tướng: “Cho nên vì chuyện này Tiểu Ngôn mới làm công trình?”

“Tôi nghĩ vậy, nếu không đường đường là sinh viên sao không vào nhà nước, đột nhiên chạy ra ngoài nhận thầu công trình làm gì?”

Những người khác lập tức lộ ra vẻ mặt đã rõ chân tướng.

Tô Nhuyễn nghe xong, lòng thầm quyết định sẽ nói lại lời này cho Ngôn Thiếu Dục nghe, có lẽ có thể kích thích anh ấy lập tức tìm bạn gái mang về cũng nên.

Tám chuyện về tình yêu say đắm kiểu này rất thu hút, có người lập tức nghĩ xa hơn: “Mọi người nói xem, nói Tống Tiểu Trân có hối hận không?”

“Tôi nghĩ hối hận xanh cả ruột rồi. Cao Cường kia có tiền thì sao? Chính mắt tôi nhìn thấy, ăn nhậu cờ b.ạ.c chơi gái thứ nào cũng dính, kiếm được tiền cũng không mang về nhà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-516-that-su-chi-hong-chuyen-1.html.]

Có người bổ sung: “Mang về cũng rơi vào tay mẹ chồng cô ta, trong tay Tống Tiểu Trân chỉ có tiền lương của mình.”

“Chậc chậc chậc…… Cho nên mới nói, chỉ biết leo cành cao có gì hữu dụng đâu.”

“Hơn nữa theo tôi thấy, Cao Cường có kiếm được nhiều như cậu ta nói không vẫn chưa chắc chắn, có khi ba vạn lại nói thành ba mươi vạn.”

Có người thở dài: “Nói ra thì điều kiện của Tiểu Tống cũng khá tốt, là sinh viên, vẻ ngoài cũng đẹp, làm trong cục quy hoạch thành phố, xứng với Tiểu Ngôn biết bao…”

“Tôi thấy chuyện này chắc chắn là do mẹ con bé xúi giục, trong mắt người phụ nữ kia chỉ có tiền và em trai Tống Tiểu Trân.”

“Ai nói không phải đâu, Tống Tiểu Trân bị bắt nạt thảm như vậy còn khoanh tay mặc kệ.”

Mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu.

“Mấy ngày nay Cao Cường đang thúc giục khoản cuối công trình nhỉ? Tôi thấy khả năng bà ta lại sắp tới cửa tống tiền rồi.” Bà cụ vừa dứt lời, người bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa khu tập thể, đột nhiên nói: “Bà đoán chuẩn thật đấy, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.”

Mọi người nhìn theo ánh mắt đối phương, lập tức trông thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo bông đỏ thẫm, trong tay xách theo một thùng sửa bò, một tay đỡ Cao Cường tinh thần hơi uể oải.

Người phụ nữ kia mang vẻ mặt nịnh nọt, giọng hàm chứa vẻ thương xót: “Ai da, con rể, sao lại uống nhiều thế này? Con làm ăn buôn bán thật sự quá vất vả.”

“Có điều cũng phải xem người đó là ai! Có phải công trình này của con lấy được khoản cuối nhanh nhất không?”

Cao Cường hừ một tiếng, lấy lại chút tinh thần: “Đương nhiên rồi, con với chủ nhiệm Vương là quan hệ gì, chắc chắn là thanh toán cho con trước.”

Vân Chi

Trên mặt mẹ Tống cười nở hoa: “Mẹ cũng thấy thế, Cường Tử con có năng lực nhất.”

Hiển nhiên Cao Cường rất hưởng thụ lời khen của đối phương, thấy hàng xóm láng giềng anh ta cười chào hỏi: “Bác Tôn, dì Ngô, chị Trương, đều trông trẻ à?”

Đám người vừa rồi còn vô cùng khinh thường anh ta, chỉ trong nháy mắt đã treo lên nụ cười vừa thân thiết vừa sùng bái:

“Ai da, ông chủ Cao về đấy à, lại bận việc suốt đêm rồi.”

“Nhìn dáng vẻ, chắc năm nay lại phát tài nhỉ?”

“Ông chủ Cao có bản lĩnh, sợ là sang năm đấu thầu công trình, trong khu tập thể chúng ta chỉ mình cậu nhận được.”

Rõ ràng lòng hư vinh sĩ diện của anh ta đã bị mọi người nhìn thấu.

Khóe miệng Cao Cường cong lên, lập tức móc ra một xấp tiền từ trong túi, phát cho mỗi đứa trẻ chơi bên cạnh một đồng: “Đi, mua kẹo ăn.”

Đám nhóc lập tức cao hứng vừa chạy vừa hò hét, người lớn cũng lộ ra nụ cười, nhìn dáng vẻ quen thuộc này, chắc chuyện như vậy thường xuyên xảy ra.

Trong mắt mẹ Tống bên cạnh hiện lên chút đau lòng, có điều rất nhanh bà ta đã ân cần cười nói: “Con rể nhà tôi phóng khoáng thế đấy, người làm chuyện lớn đều như vậy.”

Bà ta khoe khoang với mọi người: “Với người ngoài còn hào phóng như vậy, với người mẹ vợ này, đúng là không cần nói.”

Cao Cường mỉm cười, rút ra tờ một trăm đặt vào tay mẹ Tống: “Mẹ, cầm lấy tiêu đi.”

Mẹ Tống lập tức mặt mày hớn hở: “Ai, con đó, đúng là quá hiếu thuận.”

Đám người buôn chuyện lại trao nhau một ánh mắt trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra miệng, hai người này đúng là kẻ thích khen kẻ khéo nịnh, tuyệt phối.

Loading...