Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 513: Sát khí rất mạnh
Cập nhật lúc: 2024-12-11 08:06:58
Lượt xem: 446
Tô Nhuyễn cúp điện thoại lập tức nhìn Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm vội vàng biện minh: “Không phải anh nói.”
Tô Nhuyễn nheo mắt lại: “Em cũng rất tin anh, nhưng chuyện này em mới chỉ nói với một người, chính là anh.”
Lộc Minh Sâm oan uổng muốn chết: “Đúng là tháng sáu tuyết rơi mà.”
Tô Nhuyễn hầm hừ: “Đợi em điều tra rõ chân tướng, nếu phát hiện có liên quan với anh…”
Nghe thấy lời này, Lộc Minh Sâm một giây trước còn ấm ức, đã lập tức tỉnh táo: “Vậy nếu không liên quan với anh…” Anh cười xấu xa, nói: “Thì buổi tối nghe anh nhé, thế nào?”
Tô Nhuyễn giơ chân đá đối phương, Lộc Minh Sâm vươn gót chân chạm vào chân cô, cao hứng nói: “Thành giao!”
Tô Nhuyễn:……
Đúng là càng ngày càng ấu trĩ.
Sau đó Tô Nhuyễn phải tranh thủ thời gian sắp xếp công việc, nghe theo lời triệu hoán của Thái Hậu, về nhà.
Ngôn Thiếu Thời đứng trước cửa khu tập thể chờ bọn họ, trông thấy Tô Nhuyễn, cậu làm động tác cắt cổ: “Chị, chị xong đời rồi.”
Vân Chi
Tô Nhuyễn định ôm bả vai cậu ấy, kết quả phát hiện ra mấy năm nay cậu nhóc này lớn cực nhanh, đặc biệt là nửa năm qua, bây giờ đã cao hơn cô rồi.
Cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ cánh tay cậu, nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Ngôn Thiếu Thời còn chưa kịp đáp lời, đã đụng phải một đám hàng xóm, chào hỏi suốt quãng đường tới dưới lầu. Khi Ngôn Thiếu Thời chuẩn bị nói, một cái đầu đột nhiên thò ra từ cửa sổ. Lý Nhược Lan nhìn Tô Nhuyễn cười tủm tỉm: “Nhuyễn Nhuyễn về rồi à? Mau lên đây.”
Tô Nhuyễn:……
Sát khí mạnh thật đấy.
Đợi vào phòng, thấy ngoài bốn người nhà họ Ngôn, cậu Cả cũng có mặt, Tô Nhuyễn biết ngay, chắc chắn Lý Nhược Lan biết được rất nhiều, lần trước mời cậu Cả đến chính là lần cô lặng yên không tiếng động vay mười lăm vạn.
Lý Nhược Lan không đứng dậy nghênh đón hai người, mà ngồi trên sô pha, tay cầm chổi lông gà, chỉ vào hai cái ghế nhỏ đối diện, nói: “Ngồi.”
Tô Nhuyễn chọc cười: “A, rất có cảm giác nghi thức.”
Lý Nhược Lan lạnh lùng lắc lư chổi lông gà: “Còn sao nữa, gia pháp nhà chúng ta có cảm giác nghi thức nhất.”
Tô Nhuyễn rụt cổ nói: “Chuyện gì cũng từ từ, rốt cuộc mẹ nghe tin đồn từ đâu thế?”
Lý Nhược Lan lại lần nữa chỉ vào ghế nhỏ đối diện: “Không phải đang cho con cơ hội sao? Tránh cho con lại cảm thấy oan uổng.”
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-513-sat-khi-rat-manh.html.]
Lý Nhược Lan nhẹ nhàng gõ chổi lông gà: “Nói đi.”
Tô Nhuyễn vội vàng khai thật: “Con mở một công ty ở thành phố Yến.”
Mặt Lý Nhược Lan không chút biểu cảm, sát khí b.ắ.n ra từ ánh mắt.
Tô Nhuyễn rụt cổ, chuyện cô mở công ty ở thành phố Yến, đúng là chưa nói với người nhà.
Đời này, tuy rằng cô đã nhận lại Lý Nhược Lan, nhưng đời trước đơn đả độc đấu gần ba mươi năm, cô đã dưỡng thành thói quen tự mình quyết định không cần thương lượng với người khác, đợi phản ứng lại đã bỏ lỡ thời cơ.
Vì biết cô có ký ức đời trước, Lộc Minh Sâm còn có thể yên tâm. Nhưng trong lòng Lý Nhược Lan, cô chỉ là đứa trẻ từ huyện thành nhỏ tới thành phố Yến học tập, nếu để bà ấy biết cô lăn lộn mở công ty gì đó, chắc chắn sẽ lo lắng đề phòng, không nhịn được nói đi nói lại.
Vì tránh tình cảnh ấy phát sinh, Tô Nhuyễn vẫn luôn giấu giếm, còn cố ý dặn dì Phúc một tiếng.
Vốn dĩ cô định đợi đến kỳ nghỉ hè năm sau, đón cả nhà Lý Nhược Lan đến thành phố Yến chơi một vòng, sau đó thuận tiện nói cho bà ấy chuyện này. Sang năm công ty đã phát triển ổn định, để Lý Nhược Lan tận mắt nhìn thấy, bà ấy sẽ yên tâm, đến lúc đó cùng lắm cũng chỉ mắng cô một trận.
Lại không ngờ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, vậy mà có người đột nhiên ném cho cô một trái bom.
Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là ai nói với mẹ chuyện năm trăm vạn?”
Lúc này Lý Nhược Lan đã không tín nhiệm cô tới mức cực điểm: “Có người báo mộng nói cho mẹ.”
“Con hỏi chuyện này làm gì? Muốn đả kích trả thù, hay muốn lựa lời nói dối mẹ?”
Tô Nhuyễn:……
Lý Nhược Lan hung dữ hỏi: “Mau nói, chuyện công ty là thế nào? Tình hình hiện tại ra sao?”
Tô Nhuyễn đành phải nói đại khái tình hình phát triển công ty: “… Vốn dĩ thật sự con chỉ định mở một cái xưởng nhỏ thôi, để chiến hữu của anh Minh Sâm có công ăn việc làm là được rồi, ai ngờ càng mở càng lớn.”
Nghe được cô bước từng bước thành thật kiên định tiến về phía trước, sắc mặt Lý Nhược Lan mới thả lỏng đôi chút.
Ngôn Thiếu Dục ngồi ghế sô pha bên cạnh cười nói: “Xem ra Nhuyễn Nhuyễn rất có năng khiếu buôn bán nha.”
Lý Nhược Lan trừng mắt lườm anh ta một cái, sau đó lại nhìn Tô Nhuyễn: “Đang yên đang lành sao tự dưng con lại nghĩ tới chuyện ra chợ bày quán? Khi ấy không đủ tiền tiêu à?”
Quả nhiên vẫn là mẹ ruột cô, đâu tiên không hỏi cô kiếm được bao nhiêu tiền, ngược lại quan tâm có phải cô chịu ấm ức gì không?
Tô Nhuyễn không dám nói ban đầu vì cô muốn kiếm tiền mua phòng, cách xa Lộc Minh Sâm, đành cười nói: “Khi ấy vừa học làm đồ trang sức, thích làm, làm nhiều quá phải xử lý bớt, sau đó bất ngờ phát hiện ra có thể kiếm tiền, nên bắt đầu bán.”
“Khi ấy họp chợ một ngày là có thể kiếm một ngàn.” Tô Nhuyễn cười hì hì: “Không nhịn được thấy tiền sáng mắt.”
Ngôn Thiếu Thời cũng nói đỡ cô: “Oa, một ngày kiếm một ngàn? Vậy chắc chắn kiếm được rất nhiều…”
Lý Nhược Lan trừng mắt lườm cậu ấy một cái: “Con ngậm miệng lại cho mẹ.”
Có điều hình như đã chấp nhận lý do này của Tô Nhuyễn, sau đó bà ấy hỏi tiếp: “Vậy công ty kia của con hiện tại thế nào? Một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?”