Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 511: Chốn Đào Nguyên (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:06:55
Lượt xem: 448

Sau khi quản lý Điền tới, Tô Nhuyễn không nói lời vô nghĩa, trực tiếp bảo với anh ta: “Nếu muốn trở thành công ty bán sỉ sản phẩm trang sức, chúng ta cần có nhiều chủng loại sản phẩm hơn.”

“Một vài loại có thể tự sản xuất, mặt khác tìm nhà xưởng nhập hàng. Hạng mục này giao cho quản lý Điền toàn quyền phụ trách.”

Quản lý Điền không ngờ mình vừa tới đã được phân cho trọng trách lớn như vậy: “Tôi tưởng rằng còn phải trải qua kỳ khảo sát.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn cười nói: “Đã khảo sát gần hai năm rồi còn khảo sát gì nữa?”

“Trước đây có thể tới tìm Thế Ngoại Tiên chúng tôi, chứng minh khứu giác nhạy bén, tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ anh khảo sát cửa hàng chúng tôi khi đó, làm việc vô cùng nghiêm túc, tôi nhớ tôi còn đưa ra rất nhiều kiến nghị, anh cũng bổ sung thêm theo suy nghĩ của mình, tư duy vô cùng khoáng đạt, một năm này còn thấy anh muốn ở lại cùng vượt qua cửa ải khó khăn với bách hóa Kim Hâm…”

“Thông minh, nghiêm túc, trung thành, người có được những phẩm chất này không nhiều, nếu không anh nghĩ vì sao chúng tôi vẫn luôn kiên trì mời anh đến?”

Cảm giác ấm áp lên men trong lòng, khí thế hào hùng cũng dâng lên trong lồng ngực, quản lý Điền chắp tay, nói: “Cảm ơn đã thưởng thức, nhất định tôi sẽ không phụ lòng gửi gắm.”

Tô Nhuyễn cười rộ lên, lại nhìn về phía Triệu Lôi, Ngưu Xuân Phân và Hoàng Tiểu Thảo: “Thật ra là tôi dựa vào mọi người nhiều hơn.”

“Tôi không dám đảm bảo sau này công ty sẽ phát triển đến mức nào, chỉ dám đảm bảo tuyệt đối sẽ không bạc đãi bất kỳ người nào, chỉ cần đừng học theo Dư Tiểu Lệ, tôi sẽ không lãng phí tài năng của mọi người.”

Có Ngưu Xuân Phân và Diệp Minh trước đó, mọi người đều tin lời Tô Nhuyễn không chút nghi ngờ, nên lực ngưng tụ bên phía xưởng trang sức vẫn luôn không tệ.

Tô Nhuyễn không nhìn lầm người, chỉ sau thời gian hai tháng, quản lý Điền đã khởi động được hạng mục “Chốn Đào Nguyên”.

Bọn họ lại thuê thêm hai dãy xưởng của xưởng chế hoa, một là khuếch trương xưởng sản xuất, một làm kho hàng của Chốn Đào Nguyên.

Là nhân viên quản lý sản phẩm của một trung tâm bách hóa lớn mười mấy năm, dự toán về doanh số hay đánh giá sản phẩm quản lý Điền đều vô cùng nhạy bén.

Trong thời gian đăng ký nhãn hiệu, xây dựng và trang hoàng thêm nhà xưởng ở thành phố Yến, anh ta xuống phía nam công tác gần hai tháng, tự mình đi khắp các nhà xưởng chọn hàng mẫu, chạy qua mấy chục nhà máy bán buôn, chọn gần ngàn loại sản phẩm mang về, cộng thêm số sản phẩm cũ nhà xưởng của bọn họ sửa lại thành sản phẩm giá rẻ, đủ để đám thương nhân tới mua sỉ hoa cả mắt rồi.

Có điều sau khi làm xong hạng mục này, Tô Nhuyễn lại rơi vào tình trạng túng quẫn, cho nên cô chỉ có thể đăng quảng cáo giữa trang hai của vài tờ báo chí ở thành phố Yến và mấy thành phố lân cận.

Thấy Tô Nhuyễn lại buồn rầu vì tiền bạc, Lộc Minh Sâm cũng sầu theo: “Sao anh cảm thấy nhà mình nghèo thế nhỉ? Cứ hai ba hôm là lại thiếu tiền.”

Lục Thần Minh bế Ba Cân vào chơi, nói: “Cậu dám ra ngoài nói lời này không? Không bị nước miếng dìm c.h.ế.t mới là lạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-511-chon-dao-nguyen-2.html.]

Tuy rằng mọi người không biết chuyện Tô Nhuyễn được khen thưởng tám mươi vạn, nhưng hiện giờ đâu đâu cũng thấy cửa hàng Thế Ngoại Tiên của cô, ai tin cô không có tiền?

Lộc Minh Sâm không muốn tranh cãi với anh ta, giọng ghét bỏ hỏi: “Sao cậu lại tới nữa?”

Lục Thần Minh còn ghét bỏ hơn: “Cậu cho rằng tôi muốn tới à? Tại thằng nhóc này cả.”

“Rốt cuộc nhà cậu có gì hay chứ?” Lục Thần Minh lại tiếp tục bài ca oán giận: “Năm nay nhà tôi cũng lắp hệ thống sưởi.”

Đáng tiếc Ba Cân không đồng lòng với cha mình, thấy Lộc Minh Sâm là cao hứng vùng vẫy tay nhỏ, muốn chơi với anh. Lộc Minh Sâm bế cậu bé lên: “Thằng nhóc này quá thông minh, từ nhỏ đã biết cha mình khờ, chắc sợ bị lây bệnh.”

Lục Thần Minh trừng mắt: “Đừng nói bậy trước mặt con trai tôi, thằng nhóc nghe hiểu đấy.”

Lộc Minh Sâm nhìn anh ta, lộ ra vẻ mặt như suy tư điều gì. Vừa thấy Lộc Minh Sâm như vậy, Lục Thần Minh lập tức cảnh giác: “Cậu định làm gì?”

Lộc Minh Sâm cười tủm tỉm nói: “Không cho tôi nói cũng được, giúp tôi một việc.”

Lục Thần Minh không muốn giúp lắm, nhưng mà lại thấy Lộc Minh Sâm cười tủm tỉm nhìn Ba Cân: “Ai, Ba Cân này, cha cháu là gã…”

“Câm mồm!” Nhìn sắc mặt ranh mãnh của Lộc Minh Sâm, Lục Thần Minh nghiến răng: “Tôi giúp! Chờ cậu có con rồi…”

Khóe miệng Lộc Minh Sâm cong lên.

Sau khi biết Lộc Minh Sâm nhờ Lục Thần Minh giúp chuyện gì, Tô Nhuyễn thật sự cạn lời.

Lục Thần Minh khiếp sợ: “Cậu bảo tôi làm kẻ lừa gạt?”

Không sai, chính là kẻ lừa gạt, Lộc Minh Sâm muốn giúp tuyên truyền hạng mục “Chốn Đào Nguyên” giúp Tô Nhuyễn, kéo đơn hàng về cho cô.

Hiện giờ trong khu tập thể có không ít gia đình quân nhân, ở tầm tuổi bọn họ, ai là không có bốn năm người anh chị em, bảy tám bà cô bà dì, hơn nữa đa số đều có quan hệ gần, nếu thật sự tuyên truyền khả năng có thể tuyên truyền đến mấy trăm người cũng không phải khoa trương.

Có thể tuyên truyền tốt, hiệu quả cũng không nhỏ.

Chỉ là Lộc Minh Sâm không tiện kéo người lại nói với người ta, nên cần một người phối hợp khơi ra đề tài.

Loading...