Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 509: Lộc Minh Sâm quá ranh ma

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:38:59
Lượt xem: 505

Y tá Mễ nhìn Tô Nhuyễn: “Cô không ra ngoài à?”

Tô Nhuyễn lắc đầu: “Đợi thêm lát nữa, đợi anh ấy vào nhà đã.” Cứ ra ngoài như vậy sợ là anh ấy sẽ xấu hổ.

Nhưng mà cuối cùng Tô Nhuyễn chưa đợi được Lộc Minh Sâm vào nhà, đã bị phát hiện.

Lộc Minh Sâm đang đùa với Ba Cân, đột nhiên có một đứa nhỏ khác nhảy nhót chạy tới ôm lấy chân anh, cất giọng trẻ con gọi: “Chú Lộc.”

Là Tiểu Mạch, cô bé đã một tuổi rưỡi, bước chân rất vững vàng, khi Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ở tứ hợp viện, thường xuyên trông thấy cô bé, chỉ là hai người đều bận rộn đi sớm về trễ, còn cố ý tránh né, nên tiếp xúc không nhiều lắm.

Nhưng mà hiện tại nhìn qua có vẻ cô bé vô cùng thích Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm cũng khom lưng xoa đầu cô bé, nghi hoặc hỏi Triệu Lôi đang đi tới: “Sao cậu lại qua đây?”

Triệu Lôi nói: “Đến đưa sổ sách cho bà chủ.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt, sau đó đã ý thức được điều gì: “Tô Nhuyễn về rồi?”

Nói xong câu này, anh lập tức đưa Tiểu Mạch cho Triệu Lôi, gấp không chờ nổi chạy vào phòng, trên mặt không giấu nổi vui sướng.

Y tá Mễ cảm thán: “Chậc chậc chậc, cứ như thằng nhóc mới lớn vậy, đây vẫn còn là Lộc Minh Sâm người trước kia có thể khiến đám con gái tức c.h.ế.t sao?”

Tô Nhuyễn mỉm cười, vén rèm ra ngoài, vừa ra tới sân, hình như Lộc Minh Sâm đã cảm nhận được, gần như quay đầu ngay lập tức.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhuyễn không biết nên hình dung vẻ mặt anh lúc ấy thế nào, dùng kinh hỉ hay sung sướng đều chưa đủ, giống như có thể nhìn thấy sao trời giữa ngày nắng rực rỡ, như nhìn thấy cầu vồng rực rỡ trong đêm tối, đó là niềm vui không bất kỳ thứ gì có thể che khuất nổi.

Trái tim Tô Nhuyễn cũng đập rộn ràng.

Lộc Minh Sâm nhanh chân bước về phía cô: “Không phải nói ngày kia mới về sao?”

Trước mặt mọi người, cuối cùng anh vẫn khắc chế, chỉ ôm lấy bả vai cô: “Em nên nói với anh, anh đi đón em.”

Tô Nhuyễn mím môi không nói gì, cô nhìn về phía Triệu Lôi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Triệu Lôi đưa cho cô một chồng sổ sách: “Cũng không phải chuyện lớn gì, đợi khi nào bà chủ tới công ty rồi nói sau.”

Dứt lời anh ta bế Tiểu Mạch lên: “Tiểu Thảo đang chờ chúng tôi về ăn cơm, tôi đi trước đây.”

Tô Nhuyễn khách sáo giữ lại hai câu, Triệu Lôi vẫn cáo từ.

Sau khi đối phương đi khỏi, Tô Nhuyễn lại cười chào hỏi hàng xóm xung quanh một lượt, mới về nhà mình. Lúc này trên mặt Lộc Minh Sâm đã bắt đầu lộ vẻ thấp thỏm.

Vào phòng, anh chủ động giải thích: “Cái đó…… Trẻ con đều tương đối bám… Ưm…”

Lời còn lại đều bị chặn bởi môi lưỡi có thể nói là hung ác của Tô Nhuyễn.

Vân Chi

Lộc Minh Sâm sửng sốt, Tô Nhuyễn lại cảm thấy ngửa đầu không thoải mái lắm, trực tiếp ôm lấy cổ anh nhảy lên, học theo dáng vẻ thường ngày Lộc Minh Sâm làm với mình, kéo cằm anh xuống gấp không chờ nổi hôn lên môi anh.

Lúc này cuối cùng cô đã hiểu, vì sao Lộc Minh Sâm luôn mang đến cho cô cảm giác nguy hiểm rồi. Hiện tại cô cũng hận không thể hòa tan người đàn ông này vào cơ thể mình như vậy mới thỏa mãn.

Sau giây phút ngây người ngắn ngủi, cuối cùng Lộc Minh Sâm đã lấy lại tinh thần, trực tiếp đảo khách thành chủ, xoay người đè cô lên tường, hôn môi dần dần biến thành gặm cắn. Tô Nhuyễn ngẩng đầu lên, cảm nhận hơi thở hung mãnh dồn dập quanh người mình, ôm chặt lấy cổ gáy anh, cảm thấy dù bị xé nát cũng cam nguyện…

Tiểu biệt thắng tân hôn, đều có một đêm triền miên. Khi bàn tay lớn vươn về phía đầu giường, một bàn tay nhỏ lại đuổi theo nó, mười ngón tay đan xen vào nhau, ngăn cản động tác của đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-509-loc-minh-sam-qua-ranh-ma.html.]

Lộc Minh Sâm sửng sốt, nhìn gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly của Tô Nhuyễn.

“Không cần cái đó.” Giọng cô mang theo tiếng thở dốc: “Hôm nay không dùng đến nó.”

Lộc Minh Sâm hoàn toàn sửng sốt, Tô Nhuyễn nhấn mạnh: “Không dùng thứ đó.”

Cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng phản ứng lại cô nói vậy là có ý gì, sắc mặt trở nên dịu dàng, vuốt tóc cô nói: “Đừng xúc động.”

Anh giải thích: “Đám trẻ con kia cũng giống Sơ Bát nhà ta, nhỏ bé đáng yêu còn biết kêu gào, đương nhiên không nhịn được sẽ cảm thấy thú vị.”

“Có cũng được không có cũng không sao.” Nói tới đây, hai mắt anh lộ vẻ ghét bỏ: “Em nhìn Lục Thần Minh là biết, khi Ba Cân vừa trào đời, cậu ta khoe khoang biết bao, bây giờ đã sắp bị tra tấn điên rồi.”

Tô Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt anh, tay ôm chặt cổ, lại lần nữa hôn lên môi đối phương, giọng nói hàm hồ truyền ra giữa môi răng: “Lộc Minh Sâm, anh thật sự quá ranh ma.”

Lộc Minh Sâm vừa đáp lại cô, vừa bật cười: “Đừng vu oan cho anh.”

Tô Nhuyễn cắn tai anh, nhẹ nhàng ma sát: “Anh như vậy, bảo sao em không xúc động?”

Sống lưng Lộc Minh Sâm đã tê rần, đến bờ vực bùng nổ, nhưng vẫn kiên trì lôi ra một chiếc BCS: “Anh cũng xúc động rồi, hai ta tạm thời bình tĩnh trước đã có được không?”

Tô Nhuyễn lườm anh, Lộc Minh Sâm cười: “Bảo bối, thương anh chút đi, nhé?”

Đợi biểu cảm bất mãn trên mặt cô bị thay bằng cái nhíu mày, Lộc Minh Sâm thỏa mãn thở ra, lại hôn lên đôi mắt long lanh của cô: “Chuyện này rất quan trọng, không thích hợp đưa ra quyết định ở thời điểm xúc động.”

“Nhuyễn Nhuyễn, anh hy vọng em nghiêm túc suy nghĩ.”

Tô Nhuyễn căm giận cắn Lộc Minh Sâm: “Sao anh biết em chưa nghiêm túc suy nghĩ?”

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn, một lúc lâu sau đột nhiên giữ chặt cổ tay cô, sau đó Tô Nhuyễn vẫn luôn bị cầm tù, dù cố gắng thê nào cũng không trốn thoát được lãnh địa của đại ma vương.

Khi anh vươn tay lấy chiếc BCS thứ hai, Tô Nhuyễn không nhịn được nghi hoặc nhìn anh, rõ ràng cô cảm nhận được anh hưng phấn trước này chưa từng có.

Lộc Minh Sâm dịu dàng hôn cô một cái: “Ngoan, năm nay em mới năm ba.” Đã không để ý tới hậu quả còn nói không xúc động.

Tô Nhuyễn thẹn quá hóa giận, giơ chân đá anh. Lộc Minh Sâm túm lấy chân cô, khẽ cười: “Còn một năm nữa, chúng ta có thể suy xét cẩn thận.”

Nhưng mà người đàn ông vừa nói suy xét cẩn thận, hôm sau lại gọi điện thoại cho Ngôn Thiếu Dục: “Em nghĩ rồi, hòa thượng chạy được miếu không chạy được, dù bây giờ anh trốn ra ngoài, ăn tết vẫn phải về, đến lúc đó khả năng còn đáng sợ hơn.”

Hiển nhiên Ngôn Thiếu Dục cũng băn khoăn điều này, anh ấy u sầu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Lộc Minh Sâm nghiêm túc khuyên nhủ: “Em cảm thấy tốt nhất anh vẫn nên nghe lời cha mẹ.” Sau đó lại truyền thụ kinh nghiệm của bản thân: “Kết hôn rất tốt, em còn hối hận vì kết hôn muộn đây.”

Anh trịnh trọng nói: “Người trẻ tuổi, đừng để bản thân phải luyến tiếc.”

Tô Nhuyễn đi ngang qua không nhịn được véo anh một cái, gã đàn ông ranh ma này, không sợ bị giục sinh nữa là vứt bỏ đồng đội luôn.

Lộc Minh Sâm túm c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo cô vào lòng, lại xoa nắn một lúc lâu. Gần hai tháng không gặp, anh thật sự bị mắc bệnh thèm khát da thịt rồi, nhìn thấy cô là không nhịn được da chạm da một phen.

Cũng may Lộc Minh Sâm tương đối bận rộn, buổi trưa về nhà nghỉ hơi hai tiếng lại phải quay về bộ đội rồi.

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi này Tô Nhuyễn tới xưởng trang sức, Triệu Lôi tới tìm cô, chắc chắn có việc gì đó.

Loading...