Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 508: Không phải không thích trẻ con, chỉ không muốn thấy cô đau khổ (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:38:57
Lượt xem: 456
Khi tiễn bà Mẫn tới cửa nhà, bà ấy mở miệng nói với Tô Nhuyễn: “Cô đừng sốt ruột, tôi sẽ bảo Lão Mẫn hỏi thăm giúp cô.”
Tô Nhuyễn chân thành nói: “Cảm ơn ngài.”
Nhìn bà Mẫn lên lầu, Tô Nhuyễn thở dài một hơi, đời trước chưa bao giờ cô dùng biện pháp tỏ ra yếu thế này để tranh thủ thứ gì, sợ bị người ta xem thường.
Bây giờ nói ra những lời này lại không mang gánh nặng, có lẽ là vì cô thật lòng muốn vậy, nên không sợ gì cả.
Hôm sau giáo sư Mẫn tìm tới cửa, ông ấy không chỉ đồng ý lời mời đầu tư cùng thành lập phòng nghiên cứu với Tô Nhuyễn, còn liên hệ với học sinh của mình hỏi thăm nhà xưởng sản xuất thuyền cứu hộ giúp cô, cũng nói rõ yêu cầu dự toán trong vòng bảy mươi vạn.
Tô Nhuyễn nghe xong hơi xấu hổ, cô nói với bà Mẫn dự toán tám mươi vạn đương nhiên vì cố ý khóc than, không ngờ giáo sư Mẫn còn ép giá giúp cô.
Cuối cùng có giáo sư Mẫn hỗ trợ, Tô Nhuyễn dùng một trăm vạn mua lại một xưởng sản xuất thuyền cứu hộ không lớn không nhỏ.
Tuy rằng Tô Nhuyễn hoàn toàn không hiểu gì về lĩnh vực này, nhưng đời trước cô từng vượt khó vô số lần, đã có kinh nghiệm, chỉ cần dùng người đúng chỗ, quy trình quản lý chặt chẽ, đãi ngộ hợp lý, sẽ không thành vấn đề.
Mặc dù như vậy, Tô Nhuyễn vẫn phải mất một tháng rưỡi nhà xưởng mới miễn cưỡng đi vào quỹ đạo.
Thấy kỳ nghỉ hè chỉ còn dư lại một tuần cuối cùng, Tô Nhuyễn để Đinh Lâu ở lại giải quyết nốt chuyện chưa hoàn thành, một mình cô lặng lẽ lên máy bay về thành phố Yến.
Nghĩ đến dáng vẻ kinh ngạc rồi mừng rỡ của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn không nhịn được cong khóe miệng.
Khi máy bay hạ cánh đã là năm giờ chiều, Tô Nhuyễn gấp không chờ nổi chạy về khu tập thể gia đình quân nhân, trong thời gian nghỉ hè Lộc Minh Sâm vẫn luôn có nhiệm vụ, hầu như đều ở lại bên này.
Vân Chi
Tô Nhuyễn giấu vali đựng hành lý vào phòng chứa đồ, bản thân lén lút trốn trong nhà y tá Mễ, định lát nữa Lộc Minh Sâm về cho anh niềm vui bất ngờ lớn.
Y tá Mễ nhìn cô cảm thán: “Cô bên ngoài bận rộn gì thế? Gầy đi nhiều quá rồi, đoàn trưởng Lộc nhà cô trông thấy lại đau lòng muốn c.h.ế.t cho xem.” Nói xong cô ấy lại nhéo bụng mình: “Muốn chia thịt của tôi cho cô quá.”
Cô ấy vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, đã béo lên không ít, đương nhiên béo nhất vẫn là Ba Cân nhà cô ấy. Vì khi sinh con trai Lục Thần Minh nặng ba cân, nên tên ở nhà gọi là Ba Cân.
Ba Cân đã sáu tháng, trắng trẻo mập mạp, mặc yếm nhỏ màu đỏ thẫm, đang nằm trong xe nôi, đôi mắt to tròn như quả nho đen nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn không nhịn được cúi người xoa khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nói với y tá Mễ: “Giống cô.”
Khóe miệng y tá Mễ đã cong lên, nhưng vẫn nói: “Ngàn vạn lần đừng nói như vậy trước mặt lão khờ nhà tôi, nếu không cô sẽ bị càm ràm cả ngày đấy, anh ấy nói giống anh ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-508-khong-phai-khong-thich-tre-con-chi-khong-muon-thay-co-dau-kho-2.html.]
Nghĩ đến Lục Thần Minh, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Ba Cân cũng quay đầu lại, tay nhỏ vươn về phía cửa, miệng kêu “A a” không ngừng.
Y tá Mễ không nhịn được cúi người hôn con trai một cái: “Bố chồng tôi tới, thằng nhóc này rất thính tai, hơn nữa còn biết bố chồng tôi tới là nó có thể ra ngoài chơi.”
Sư trưởng Lục vừa có cháu trai tất nhiên vô cùng yêu thương, mỗi ngày tan làm đều tới thăm, bây giờ trời còn nắng nóng, chạng vạng sẽ đẩy thằng bé ra ngoài chơi một lát.
Trẻ con sáu tháng đã bắt đầu thích ra ngoài rồi.
Y tá Mễ đẩy Ba Cân ra cửa, hiển nhiên sư trưởng Lục đã quen rồi, ông ấy không nói gì nhiều, nhanh tay nhận lấy xe đẩy, đưa cháu trai ra ngoài.
Trẻ con chính là sinh vật đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm.
Trong con ngõ này chỉ có Ba Cân là nhỏ nhất, người lui tới đều không nhịn được dừng lại trêu chọc cậu bé một phen, khó trách cậu bé lại thích ra ngoài như vậy.
Không lâu sau, Tô Nhuyễn nhìn xuyên qua cửa sổ trông thấy Lộc Minh Sâm.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ đi thẳng về nhà, hình như từ trước tới nay anh ấy luôn giữ thái độ “Kính nhi viễn chi” với đám trẻ, thậm chí nói chuyện cũng hiếm thấy.
Nhưng mà khi ngang qua xe nôi của Ba Cân, Tô Nhuyễn lại trông thấy anh thả chậm bước chân, sư trưởng Lục cười chào hỏi.
Lộc Minh Sâm thuận thế đến gần, bắt chuyện với sư trưởng Lục, ánh mắt dừng trên người Ba Cân.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cúi người xuống xoa khuôn mặt nhỏ của cậu bé, Ba Cân lập tức hưng phấn ôm lấy tay anh, hai chân mập mạp còn quẫy đạp không ngừng. Hai mắt Lộc Minh Sâm cong lên, biểu cảm trên mặt rất dịu dàng.
Y tá Mễ thấy thế, lén nói với Tô Nhuyễn: “Đoàn trưởng Lộc nhà cô buồn cười thật đấy, vì không cho lão khờ nhà tôi tiếp tục khoe khoang, ngày thường đều tỏ vẻ không thích Ba Cân.”
“May có bố chồng tôi cố ý chào hỏi, anh ta mới làm ra vẻ không mặn không nhạt tới gần nhìn một cái.”
“Ha ha, không ngờ đã bị Ba Cân nhỏ bé bán đứng từ lâu, đừng xem thường thằng nhóc, vật nhỏ này rất tinh ranh, biết ai thích nó ai không thích nó.”
Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm như vậy, trong lòng vô cùng rõ, anh tỏ vẻ không thích trẻ con không phải vì phân cao thấp với Lục Thần Minh…
Mà vì cô!