Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 507: Không phải không thích trẻ con, chỉ không muốn thấy cô đau khổ (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:38:56
Lượt xem: 476
Không quan tâm số tiền này từ đâu đến, có nó rồi, nghỉ hè năm nay Tô Nhuyễn có thể xuôi nam thực hiện cả hai hạng mục cùng lúc, không cần đi thêm lần nữa.
Mẫn Kiến Quốc là giáo sư đại học Công Nghiệp, không hề khó tìm. Điều mang đến niềm vui bất ngờ cho Tô Nhuyễn chính là, khi cô đến, giáo sư Mẫn đã bắt đầu có ý nghĩ nghiên cứu đê chắn lũ rồi.
Hóa ra trong trận lũ năm chín mốt, ông ấy từng nhìn thấy cảnh con trai Mẫn Hưng Nguyên khiêng bao cát lấp đê chống lũ, trong lòng vẫn luôn lo lắng không yên, sau đó Mẫn Hưng Nguyên không sao, nhưng chiến hữu của anh ta lại bị nước cuốn trôi, vì thế Mẫn Hưng Nguyên còn khổ sở rất lâu.
Từ đó ông ấy vẫn luôn cân nhắc dùng thứ gì thay bao cát, hoặc là thứ gì sử dụng tiện lợi, tốc độ nhanh chóng có thể lấp kín đê điều.
Dù sao đều là bậc làm cha làm mẹ, những chiến sĩ mười tám mười chín tuổi đó có ai không phải bảo bối trong lòng cha mẹ, ai có thể đảm bảo lần sau người bị nước cuốn đi không phải con trai mình?
Nghe thấy Tô Nhuyễn nói sẵn lòng cung cấp tài chính và nguyên liệu cho mình thành lập phòng nghiên cứu, phản ứng đầu tiên của giáo sư Mẫn chính là từ chối, ông ấy không muốn chuyện này trở thành áp lực:
“Cứ để tôi tranh thủ thời gian rảnh từ từ nghiên cứu thì hơn, lỡ không thành công chẳng phải lãng phí tiền của cô sao?”
Tô Nhuyễn nói: “Giáo sư Mẫn, đầu tư vốn dĩ chính là chuyện hư vô mờ mịt, tiền bỏ ra như ném đá trên sông là chuyện bình thường, tôi đã chuẩn bị trước tinh thần ném mất ba mươi vạn cho hạng mục này rồi.”
Vợ giáo sư Mẫn cũng ở đó, nghe thấy lời này kinh hãi không thôi: “Cô làm nghề gì thế? Sao có thể ném đi nhiều tiền như vậy?”
“Chỉ là người làm ăn buôn bán nhỏ thôi.” Tô Nhuyễn cười nói: “Nếu tôi thật sự có thể ném tiền lung tung, sẽ không hỏi thăm khắp nơi rồi đền tìm giáo sư Mẫn, tôi nghĩ giáo sư Mẫn có con trai là quân nhân, sẽ tận tâm tận lực vì việc này.”
“Phương nam thường xuyên xảy ra lũ lụt, ngài tận lực là có thể giúp đỡ con trai của chính ngài.”
Vân Chi
Hiển nhiên giáo sư Mẫn là người lý trí, vẫn tràn ngập cảnh giác với miếng bánh thơm ngon từ trên trời rơi xuống này: “Ngại quá, cô đi tìm người khác đi.”
Tô Nhuyễn thấy thế, cũng không tiện nói nhiều, chỉ nói thêm một câu: “Tôi còn ở lại nơi này một khoảng thời gian, ngay nhà khách cổng đại học Huy Thành.” Cô bỏ lại một tờ giấy: “Ngài suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi là được.”
Trước khi đi, cô còn nhân tiện hỏi ông ấy có biết nhà xưởng nào sản xuất thuyền cứu sinh hay không.
Thuyền cứu sinh cũng là thiết bị tất yếu trong chống lũ, hiện tại thuyền cứu sinh đều chế tạo từ lá sắt, vô cùng cồng kềnh, còn bị ảnh hưởng bởi vấn đề vận chuyển linh tinh, số lượng thuyền cứu sinh có thể tham gia cứu viện rất có hạn.
Cũng có một vài loại thuyền cao su, nhưng thuyền cao su di chuyển trên mặt nước tĩnh còn được, trong cơn lũ lớn nếu thuyền cao su bị thủng ngược lại còn nguy hiểm hơn, cho nên cũng phải tiến hành cải tiến.
Tô Nhuyễn định tìm một nhà xưởng sản xuất thuyền cứu sinh sắp đóng cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-507-khong-phai-khong-thich-tre-con-chi-khong-muon-thay-co-dau-kho-1.html.]
Linh cảm này sinh ra sau khi Tô Nhuyễn thu mua xưởng áo phao cứu sinh, so với hợp tác, thà trực tiếp thu mua, tuy rằng phí tổn cao hơn chút, nhưng tính tự chủ cao hơn, sau này muốn tiêu thụ hàng hoa cũng tránh phải cãi cọ.
Vốn dĩ Tô Nhuyễn hỏi thăm giáo sư Mẫn chuyện này vì muốn xây dựng thêm vài tầng quan hệ, đồng thời chứng minh với ông ấy cô không phải kẻ lừa đảo.
Lại không ngờ thật sự chó ngáp phải ruồi, bà Mẫn có cậu em họ bà con xa làm việc trong một nhà xưởng đóng thuyền nhỏ, đã đình công lâu ngày, vẫn chưa trả hết tiền lương.
Tô Nhuyễn định dẫn Đinh Lâu theo, cùng nhau qua đó xem thử, bà Mẫn là người giới thiệu, hẹn trước thời gian giúp bọn họ, tất nhiên cũng đi theo.
Có điều không biết bà Mẫn nói với đối phương thế nào, mà sau khi tới chỗ đó, xưởng trưởng kia lại cho rằng Tô Nhuyễn là kẻ coi tiền như rác, trực tiếp giở công phu sư tử ngoàm.
Tô Nhuyễn vừa nhìn là biết chắc chắn không thể thương lượng nổi, cũng không lãng phí thời gian, không tìm hiểu sâu thêm, chỉ hàn huyên vài câu rồi trực tiếp ra về.
Sau khi ra ngoài, bà Mẫn còn hỏi cô: “Nhà xưởng này và cả công nhân liên quan, hai trăm vạn không đắt nhỉ?”
Tô Nhuyễn biết thật ra bà ấy không hiểu gì, nên chỉ cười nói: “Hiện tại dự toán của chúng tôi chỉ có tám mươi vạn.”
Bà Mẫn sửng sốt, chỉ có tám mươi vạn mà trước đó dõng dạc nói có thể vứt đi ba mươi vạn?
Đinh Lâu đi theo Tô Nhuyễn, sau khi ra ngoài vẫn không hiểu lắm, lúc này chỉ còn lại hai người, cuối cùng không nhịn được hỏi ra miệng: “Mấy hạng mục này tất cả đều đốt tiền, hơn nữa sau này tiêu thụ cũng là vấn đề, khả năng ba bốn năm tới cũng chưa cách nào kiếm được lợi nhuận, chỉ dựa vào Thế Duyên chưa chắc đã chống đỡ được.”
Thế Duyên là tên nhà máy sản xuất đồ trang sức của cô.
Anh ta kiến nghị: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể làm hạng mục khác trước, thời trang gì đó đều không tệ, nhanh thu hồi vốn.”
Tô Nhuyễn lắc đầu: “Mấy hạng mục này phải hoàn thành càng nhanh càng tốt.”
Cô cười nói: “Chắc anh cũng nhìn ra được, hạng mục tôi đang triển khai đều là chống lũ cứu nạn, tôi chưa bao giờ trông cậy vào chúng nó để kiếm tiền.”
Cô cười nói với bà Mẫn: “Không sợ ngài chê cười, chồng tôi cũng là quân nhân, thiếu chút nữa anh ấy đã hy sinh trong trận lũ năm chín mươi.”
“Tôi không muốn phải trải qua cảm giác tuyệt vọng ấy thêm lần nào nữa, nên sau khi kiếm được chút tiền mới muốn thực hiện hết những hạng mục này.”
“Khi cứu nạn giải nguy, tôi không giúp được anh ấy, nhưng mấy thứ này tôi làm càng nhiều, nguy hiểm anh ấy gặp phải sẽ càng nhỏ, tôi muốn dùng cách của mình cùng phấn đấu với anh ấy.”
Bà Mẫn đột nhiên trầm mặc, Đinh Lâu cũng không nói lời nào.