Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 506: So sánh không biết ngại

Cập nhật lúc: 2024-12-11 06:38:54
Lượt xem: 504

Có điều dù Ngôn Thiếu Dục muốn tới cũng không thể nhanh như vậy, trong tay anh ta vẫn còn một công trình chưa làm xong, ít nhất cũng phải ba tháng nữa, gọi điện đến trước vì muốn nhờ vợ chồng Tô Nhuyễn tìm kiếm địa điểm đặt công ty, việc vặt linh tinh trước, dù sao anh ta cũng không quen thuộc thành phố này.

Những chuyện đó đã có Lộc Minh Sâm nhọc lòng, Tô Nhuyễn chuyên tâm bận rộn chỉnh đốn xưởng áo phao cứu sinh, vừa thu mua xong có rất nhiều chuyện phải xử lý, cô phải giải quyết xong hết trước khi nghỉ hè.

Nghỉ hè cô phải khởi hành xuống phía nam, chuẩn bị hạng mục thuyền cứu hộ và đê đập chắn nước rồi.

Tối hôm nay về nhà, thấy cô chau mày ngồi trước bàn làm việc, Lộc Minh Sâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn nói: “Vốn dĩ tiền đã không đủ rồi, bây giờ mua lại nhà máy sản xuất áo phao cứu sinh tốn thêm mười mấy vạn, tính toán thế nào cũng không cân đối nổi, xem ra chỉ có thể tiến hành kế hoạch cải tạo đê đập xả nước trước, chuyện thuyền cứu hộ để sang năm có tiền dư dả em lại đi một chuyến.”

Lộc Minh Sâm cũng nhíu mày, như vậy không thể được.

Học kỳ cuối năm hai, anh phải nộp luận văn, nghỉ hè bắt đầu phải ứng dụng thực nghiệm, sau đó nhiệm vụ huấn luyện sẽ rất nhiều, không thể đi cùng Tô Nhuyễn xuống phía nam, chuyện này đủ khiến anh buồn bực rồi…

Mà sang năm, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh lại càng không có thời gian, phải trực tiếp quay về đơn vị, cho nên không thể cô một mình đi thêm lần nữa!

Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Lộc Minh Sâm nói: “Em cần bao nhiêu tiền nữa? Để anh nghĩ cách, lần này em đi tranh thủ giải quyết xong luôn, chạy tới chạy lui quá phiền phức.”

Tô Nhuyễn cũng không thích xa nhà, nhưng cô không tin Lộc Minh Sâm có thể biến ra tiền đưa cho cô: “Không phải anh định bán số đồ cổ kia chứ? Đừng bán mấy thứ đó, bây giờ bán giá cả không được cao.”

Lộc Minh Sâm nói: “Yên tâm, không động vào mấy thứ đó.”

Nhìn dáng vẻ đã định liệu trước của anh, Tô Nhuyễn cũng tò mò muốn biết, anh ấy định kiếm tiền cho cô thế nào nhỉ?

Hai tuần sau, Lộc Minh Sâm chấp hành nhiệm vụ quay về, đưa thẳng cho Tô Nhuyễn một quyển sổ tiết kiệm.

Nhìn con số tám mươi vạn trên sổ, Tô Nhuyễn sợ ngây người: “Anh lấy đâu ra thế?”

Lộc Minh Sâm cười nói: “Đây là số tiền em nên nhận được.”

Tô Nhuyễn nói: “Mau nói, đừng úp úp mở mở!”

Lúc này Lộc Minh Sâm mới giải thích: “Cấp trên đã bàn chuyện hợp tác thành công với đám người kia.”

Hóa ra sau ba tháng thương lượng, cấp trên đã chấp nhận để đám người kia đầu tư mở nhà xưởng trong nước, Hoa Quốc chỉ chiếm 40% cổ phần.

Dù sao không bột đố gột nên hồ, dù đã nắm giữ kỹ thuật cơ bản, nhưng với trình độ kỹ thuật hiện tại của Hoa Quốc, muốn tự mình sản xuất ra sợi Phương Luân vẫn hơi quá sức, nhanh nhất cũng phải mất ba bốn năm.

Nhưng có đám người kia cung cấp thiết bị và kỹ thuật, tốc độ nhanh hơn nhiều, có lẽ chỉ mất một hai năm.

Nhìn lợi nhuận và tình trạng lũng đoạn sợi Phương Luân của đám người kia trên toàn thế giới, thời gian một hai năm này vô cùng đáng giá.

Vân Chi

Nhìn qua có vẻ đám người kia thắng thế trong vụ này, nếu không có kinh nghiệm đời trước, khả năng Tô Nhuyễn cũng tức giận, cho rằng đám người kia nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Nhưng mà bây giờ cô lại vô cùng rõ, Hoa Quốc mới là người thắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-506-so-sanh-khong-biet-ngai.html.]

Ai bảo hiện tại đám người kia không hiểu về Hoa Quốc chút nào chứ?

Đám người kia có thể khống chế chỉ xây dựng một nhà máy sản xuất sợi Phương Luân ở Mỹ, nhưng ở Hoa Quốc thì không. Như trước đó đã từng nói, người Hoa Quốc thông minh và chăm chỉ không kém bất kỳ ai.

Bất kể chuyện gì, chỉ cần người Hoa Quốc nắm được quy trình, vậy thì không một quốc gia nào trên thế giới có thể theo kịp đột phá kỹ thuật và tốc độ sản xuất.

Đời trước sau khi đột phá kỹ thuật trong sản xuất sợi Phương Luân, chỉ trong vài năm trong nước đã lục tục mọc lên ba công ty sản xuất lớn, có bước tiến lớn về kỹ thuật, sản lượng thì…

Nhớ tới chuyện này, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười… Đã trực tiếp khiến giá bán sợi Phương Luân trên thế giới giảm một nửa, Mỹ và Nhật bị phá tan thế lũng đoạn, không còn bất kỳ ưu thế nào khác.

Đê lúc ấy, dù đám người kia nắm giữ phần lớn cổ phần có thể khống chế xưởng sản xuất này, cũng chỉ như nhà đầu tư bên ngoài khống chế về cổ phần thôi, nói chung là người ta cung cấp thiết bị và công nghệ, 60% cổ phần cũng không quá đáng.

“Chuyện lần này xưởng trưởng Lữ và nhóm nhân viên nghiên cứu đều nhắc đến em với lãnh đạo.” Lộc Minh Sâm nói: “Nếu không có em, giáo sư Chu cũng không có cách nào hù dọa đám người kia, không phải sao?”

“Xưởng trưởng Lữ nói, nếu không có em, khả năng bọn họ phải mua sợi Phương Luân với cái giá trên năm vạn, số tiền tiết kiệm được không chỉ chừng này.”

Lộc Minh Sâm nói tiếp: “Bây giờ không chỉ có giá cả rẻ hơn, còn không hạn chế về số lượng, cho nên lãnh đạo quyết định khen thưởng em.”

Tô Nhuyễn lại không tin, từ trước đến giờ cô chưa từng xuất hiện trước mặt lãnh đạo, khả năng chỉ có xưởng trưởng Lữ và Tưởng Lệnh Thành là nhớ đến cô, nhưng trước mặt lãnh đạo hai người này căn bản không có tiếng nói, sao có thể xin khen thưởng cho cô?

Cuối cùng vẫn là Lục Thần Minh vào sau nói cho Tô Nhuyễn biết chân tướng.

“Đủ rồi đấy, da mặt đoàn trưởng Lộc nhà cô thật sự quá dày, khoảng thời gian này suốt ngày lắc lư trước mặt thủ trước, trong quân khu có ai là không biết cậu ta?”

“Thủ trưởng còn tưởng rằng cậu ta quan tâm tới trạng bị mới, cao hứng hỏi có điều gì chờ mong, cậu ta thì hay lắm, nói ra được không ít thứ, từ sản xuất đến tính năng đến sử dụng, khiến nhân viên chuyên nghiệp cũng sửng sốt.”

“Giáo sư Chu nghe xong còn muốn cướp người về tổ nghiên cứu, sau đó cậu ta lại nói một câu, đều do vợ mình dạy.”

Lục Thần Minh nói tiếp: “Nghe xong thủ trưởng có thể không hỏi sao? Đương nhiên Giáo sư Chu cũng hỏi tới, kết quả…”

Anh ta chắp tay hướng về phía Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, chúc mừng, cô với chồng mình cùng nhau nổi tiếng rồi.”

Đương nhiên quốc gia sẽ không bạc đãi người có công, tuy rằng công lao này của cô xem như “Đánh bậy đánh bạ” có được, nhưng đúng là mang đến lợi ích rất lớn cho quốc gia.

Tất nhiên chuyện cô mở nhà máy vì giải quyết công ăn việc làm cho người nhà liệt sĩ cũng được các vị lãnh đạo biết.

“Cô không thấy cái dáng vẻ khoe khoang của cậu ta khi nhắc đến cô đâu, nói gì nhỉ phu xướng phụ tùy, biết có tài liệu mới dạo gần đây đang lên kế hoạch nghiên cứu sản phẩm chống lũ…”

Cuối cùng xin cấp trên khen thưởng tiền mặt cho Tô Nhuyễn.

Lục Thần Minh không biết chuyện Tô Nhuyễn đang cần tiền, lại quay sang cười nhạo Lộc Minh Sâm: “Ai, trước kia Lộc thần “đạo đức tốt” cỡ nào, bây giờ đã học được khoe khoang rồi, định tranh đua nổi bật với con trai tôi đúng không.”

Từ khi có con trai, chuyện gì Lục Thần Minh cũng có thể kéo tới người con trai mình.

Lộc Minh Sâm liếc xéo anh ta, dáng vẻ đúng lý hợp tình nói: “Đúng vậy, vợ tôi có thể cống hiến vì quốc gia, con trai cậu làm được không? Là khóc hay là cống hiến tã lót cho cậu?”

Lục Thần Minh:… So như vậy gã này không biết ngại à?

Loading...