Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 505: Quả nhiên không có ý tốt
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:38:53
Lượt xem: 539
Tuy rằng ăn một trận đòn từ sư trưởng Lục, nhưng Lục Thần Minh vẫn nhìn Lộc Minh Sâm với vẻ mặt đắc ý không chịu nổi như cũ, hiển nhiên không định để yên cho đối phương.
Sau khi về đến nhà, Lộc Minh Sâm lập tức bắt tay vào thu dọn đồ đạc, nói với Tô Nhuyễn: “Bây giờ thời tiết cũng ấm rồi, chúng ta về tứ hợp viện ở đi.” Nói tới đây, anh cong môi cười: “Cho thằng khờ kia tức chết.”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Đến mức ấy không, sao anh lại ấu trĩ như vậy?”
Lộc Minh Sâm không quan tâm, hành động sấm rền gió cuốn mau chóng thu dọn xong đồ đạc, ngày hôm sau dẫn theo Tô Nhuyễn về tứ hợp viện.
Đợi ba hôm sau y tá Mễ xuất viện về nhà, quả nhiên từ khi xuống xe Lục Thần Minh đã liên tục gọi con trai dài con trai ngắn, nói không ngừng, cuối cùng về đến nhà, hàng xóm còn nghe thấy anh ta lớn tiếng kêu một tiếng “Con trai ơi!”
Hàng xóm giật nảy mình, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, bà Trương nhanh chân tới cửa: “Đứa trẻ làm sao vậy?”
Sau đó nghe thấy tiếng phẫn nộ của y tá Mễ truyền tới “Cút!”, Lục Thần Minh ôm chậu tã ra ngoài, xoa đầu cười hì hì: “Tè dầm.”
Mọi người cạn lời, bà Trương nói: “Thôi thôi, biết cậu có con trai rồi! Đừng kêu nữa.”
Lục Thần Minh thả tã lót vào chậu, qua nhà đối diện: “Này, lão Lộc, mượn cậu hộp xà phòng, phải giặt tã cho con trai nhỏ của tôi cẩn thận mới được.”
Bà Trương nhìn anh ta thương cảm: “Đừng gọi nữa, đoàn trưởng Lộc không có nhà, dạo này đều ở bên tứ hợp viện.”
Lục Thần Minh:!!!
Anh ta trừng mắt hỏi: “Khi nào về?”
Bà Trương thầm nghĩ, khi nào về trong lòng cậu không tự biết sao? Ngoài miệng lại nói: “Không rõ lắm, thấy nói là chỗ nhà máy của Tô Nhuyễn nhiều việc, không có nhiệm vụ sẽ không quay về.”
Lục Thần Minh:……
Thú vui khoe khoang lập tức giảm đi quá nửa, chuyển thành buồn bực.
Lúc này ở tứ hợp viện, Lộc Minh Sâm ngồi trên sô pha, vừa đọc sách vừa cười. Tô Nhuyễn nhìn bốn chữ “Chỉ huy quân sự” cực lớn ngoài bìa, tò mò hỏi: “Buồn cười vậy sao?”
Lộc Minh Sâm khép sách lại, cười ha ha: “Hôm nay y tá Mễ xuất viện, lúc này chắc chắn Lục Thần Minh đang tức giận dậm chân.”
Dù không nhìn thấy, vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiện giờ của đối phương.
Tô Nhuyễn cũng buồn cười, nhưng không biết nên cười Lục Thần Minh đang tức giận dậm chân, hay nên cười Lộc Minh Sâm ấu trĩ.
Có điều lời bà Trương nói với Lục Thần Minh, nhà máy của cô dạo này nhiều việc không phải nói dối.
Sau khi y tá Mễ và Nhan Diệu sinh xong, cuối cùng Tô Nhuyễn cũng thuận lợi tới gặp xưởng trưởng xưởng sản xuất áo phao cứu sinh.
Hiện giờ ngành du lịch vẫn chưa phát triển như đời sau, nhu cầu sử dụng áo phao cứu sinh vô cùng nhỏ, đặc biệt ở phương bắc. Nhà máy này cũng chỉ mở ra vì nhu cầu quân đội, còn không lớn bằng xưởng trang sức của Tô Nhuyễn, lợi nhuận cũng không cao.
Vốn dĩ Tô Nhuyễn định bàn chuyện hợp tác, kết quả cuối cùng trực tiếp sửa thành thu mua.
Sau hai tuần huấn luyện kín trở về, nhìn thấy hợp đồng Tô Nhuyễn lấy ra, Lộc Minh Sâm thật sự không biết nên nói gì: “Cho nên, em lại mua thêm một nhà máy?”
Ở chỗ Tô Nhuyễn, dường như mở nhà máy chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Lộc Minh Sâm biết rõ không phải như vậy, nhìn Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương xem, muốn mở nhà máy đã đến mức điên cuồng, vậy mà bây giờ vẫn chỉ là cửa hàng nhỏ như cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-505-qua-nhien-khong-co-y-tot.html.]
Vân Chi
Thời trang Thanh Dương và cửa hàng đầu tiên của Thế Ngoại Tiên khai trương cùng lúc, bây giờ chuỗi cửa hàng của Thế Ngoại Tiên đã hơn hai mươi rồi, thời trang Thanh Dương vẫn chỉ một gian hàng như vậy, còn thường xuyên đóng cửa.
Tô Thanh Thanh cũng là người có được ký ức đời trước, vậy mà…
Tô Nhuyễn vừa quy hoạch lại bộ máy quản lý và quy trình cho xưởng sản xuất áo phao cứu sinh, vừa nói: “Yên tâm đi, có lẽ không lâu nữa nhà máy này sẽ có lợi nhuận.”
Tuy rằng nhu cầu áo phao cứu sinh kém các ngành nghề khác như ăn mặc ở đi lại, nhưng so với đê đập cao su hay thuyền cứu nạn, ít nhất vẫn có nhu cầu.
Đơ cô nghiên cứu phát minh ra áo phao cứu sinh kiểu mới, chỉ riêng đơn đặt hàng của quân đội thôi cũng đủ cho cô kiếm đầy bồn đầy chén rồi, mà trước mắt loại hình áo phao cứu sinh kiểu mới đã có kỹ thuật cơ sở.
Lộc Minh Sâm cúi người ôm lấy cô, cười: “Trước đây người thôn Lý gọi em là cháu gái vàng bạc, đúng là không gọi sai.”
Tô Nhuyễn bật cười: “Bây giờ anh trai em thay chỗ em rồi.”
Hai người vừa nhắc tới Ngôn Thiếu Dục, ngày hôm sau đã nhận được điện thoại Ngôn Thiếu Dục gọi tới.
“Anh định đến thành phố Yến.” Giọng Ngôn Thiếu Dục rất nghiêm túc: “Anh cảm thấy muốn công ty tiếp tục phát triển, vẫn nên đến thành phố Yến, nghe nói thành phố Yến đã bắt đầu xây dựng đường cao tốc rồi à? Hai đứa có rảnh đi tìm nhà giúp anh trước nhé.”
Tô Nhuyễn còn tưởng rằng Ngôn Thiếu Dục thật sự muốn mở rộng công ty, tất nhiên đồng ý ngay rồi, nhưng mà đến tối lại nhận được điện thoại của Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho.
Lý Nhược Lan nói: “Anh trai con nói với con muốn tới thành phố Yến à?”
“Đừng cho nó qua đó.” Ngôn Thành Nho nói: “Với tình trạng hiện tại, đến thành phố Yến rồi, sang năm sang năm nữa cũng không kiếm được vợ, đúng là trong mắt chỉ có tiền!”
Giọng nói bất lực của Ngôn Thiếu Dục mơ hồ truyền đến: “Con thật sự muốn tới thành phố Yến phát triển.”
Lý Nhược Lan nói: “Được, kết hôn xong rồi đi, dù con muốn sang Mỹ cha mẹ cũng không ngăn cản.”
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, há ra vì bị giục hôn nhiều quá không chịu nổi, Ngôn Thiếu Dục mới định ra ngoài tránh né, hiển nhiên sau nửa năm, nửa kia của anh ấy vẫn chưa có tin tức như cũ.
Nói thật, Tô Nhuyễn rất đồng tình Ngôn Thiếu Dục, hai mươi năm sau, hai sáu tuổi vẫn còn trẻ, đáng tiếc trong niên đại này, hai sáu tuổi đã thuộc dạng ế, như lời cậu Phú Quý nói hồi tết chính là: “Muốn tìm đứa một đời chồng sợ cũng không tìm được.”
Khó trách Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho đều sốt ruột.
Trước mặt Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho, tất nhiên Tô Nhuyễn luôn miệng đồng ý rồi. Đợi cúp điện thoại, cô vẫn đang suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào, Lộc Minh Sâm đã nói: “Chuyện này chúng ta phải giúp anh trai em.”
Tô Nhuyễn nghi hoặc nhìn anh, ngày thường sao không thấy anh ấy nhiệt tình như vậy nhỉ.
“Giúp thế nào?”
Lộc Minh Sâm nói: “Anh ấy tới chúng ta có thể không giúp đỡ sao? Bảo anh ấy cứ yên tâm tới là được.”
Tô Nhuyễn nói: “Có phải anh ỷ vào mẹ em sẽ không mắng anh không? Nhưng chắc chắn bà ấy sẽ càm ràm với em suốt ngày cho xem.”
Lộc Minh Sâm như đã định liệu trước: “Yên tâm, chỉ cần ngày nào anh trai em chưa kết hôn, người bị càm ràm nhiều nhất chắc chắn vẫn là anh ấy, hay là em muốn bị thúc giục sinh con?”
Tô Nhuyễn:…
Quả nhiên, anh ấy không có ý tốt.
Sau đó Tô Nhuyễn lập tức gọi điện thoại cho Ngôn Thiếu Dục: “Anh, anh cứ yên tâm tới đây đi.”
…