Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 503: Y tá Mễ cũng sinh

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:38:50
Lượt xem: 466

Hứa Tử Yến mang theo khuôn mặt lạnh lùng, thấy y tá là hỏi vợ anh ta thế nào rồi. Mẹ Nhan bị dáng vẻ này của anh ta làm cho dở khóc dở cười, vội vàng khuyên nhủ: “Tử Yến, ngồi xuống chờ, con bé vừa vào phòng, sinh con không nhanh như vậy đâu.”

Thật ra Hứa Tử Yến cũng biết điều này, chỉ là hiện tại không có cách nào trấn tĩnh.

Tô Nhuyễn cũng rất sợ chuyện này, nên không làm khó bản thân, thấy bọn họ chưa chuẩn bị gì cả, đã xung phong nhận việc làm chân chạy giúp bọn họ, đưa cơm gì đó, thời gian trôi qua mới đỡ gian nan.

Buổi chiều cô còn phải về trường học học vài tiết, đến chạng mạng khi lại mang cơm tới bệnh viên cho bọn họ, cha mẹ Nhan cũng lộ rõ vẻ lo âu. Lúc này thật ra Hứa Tử Yến lại mang dáng vẻ bình tĩnh, nói với thư ký sắp xếp công việc mấy ngày tới đâu ra đấy.

Mãi cho đến khi thư ký không nhịn được, nói: “Tổng giám đốc Hứa, chuyện này ngài vừa nói rồi.”

Hứa Tử Yến ngừng một lát, mới nói tiếp: “Vậy cứ dựa theo kế hoạch này, mấy ngày tới không có chuyện gì quan trọng đừng tới tìm tôi.

Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên thư ký nhìn thấy Hứa Tử Yến như vậy, đã xác định được vị trí của bà chủ trong lòng đối phương.

Thư ký đi khỏi, Hứa Tử Yến nhìn về phía phòng sinh, sắc mặt lạnh đến mức có thể đóng băng.

Cuối cùng, phòng sinh cũng truyền ra một tiếng trẻ con khóc nỉ non, cha mẹ Nhan không tự chủ được đứng dậy đi tới cửa phòng sinh, chỉ một lát sau y tá đã bế ra một đứa trẻ, gọi: “Người nhà Nhan Diệu!”

Cha mẹ Nhan vui mừng không thôi: “Chúng tôi, là chúng tôi!”

Hứa Tử Yến cũng nhấc chân qua đó, Tô Nhuyễn còn trông thấy chân anh ta hơi lảo đảo, nhìn như thoát lực.

Y tá cười nói: “Chúc mừng, là con trai.”

Mẹ Nhan vui mừng đón lấy đứa trẻ, Hứa Tử Yến hỏi y tá: “Vợ tôi đâu?”

Ban đầu y tá còn bị khuôn mặt lạnh lùng này hành hạ, nhưng bây giờ sau khi bị hỏi gần trăm lần, đã miễn dịch rồi: “Sản phụ vẫn đang xử lý nốt khâu còn lại, sắp ra rồi.”

Quả nhiên chỉ một lát sau Nhan Diệu đã được đẩy ra ngoài, nhìn qua tình trạng không tệ lắm, Hứa Tử Yến bước đến nắm lấy tay cô ấy: “Cảm thấy thế nào?”

Cảm nhận được bàn tay ấy run nhè nhẹ, Nhan Diệu nắm lại tay anh ta: “Vẫn ổn, con đâu?”

Sắc mặt Hứa Tử Yến dịu đi, lúc này mới nhìn trái nhìn phải, mẹ Nhan vui vẻ rạo rực bế đứa trẻ đến gần, cúi người cho Nhan Diệu xem: “Rất xinh đẹp.”

Nhìn đứa bé nhăn nhúm như khỉ kia, giọng Nhan Diệu có vẻ ghét bỏ: “Xấu thật.”

Chuyện này đại khái mỗi người làm cha làm mẹ đều phải trải qua một lần, lòng đầy chờ mong thiên sứ nhỏ ra đời kết quả lại là con khỉ nhỏ nhăn nhúm, chênh lệch tâm lý không hề nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-503-y-ta-me-cung-sinh.html.]

Mẹ Nhan trừng mắt lườm con gái một cái: “Nói bậy, rất xinh đó, giống Tử Yến.”

Cuối cùng ánh mắt Hứa Tử Yến cũng dừng trên đứa nhỏ nhăn nhúm kia, anh ta do dự một lát, rồi cẩn thận vươn tay tới, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.

Cậu bé đang nhắm chặt mắt, đầu nhỏ giật giật, khiến Hứa Tử Yến sợ tới mức vội vàng rụt tay lại, nhưng trên mặt lại chứa đầy ý cười dịu dàng.

Tô Nhuyễn cũng rất tò mò, duỗi cổ xem thử, dù sao vị này cũng là nam chính trong truyền thuyết đó.

Mẹ Nhan quay đầu lại nhìn cô như vậy cảm thấy buồn cười, đưa đứa trẻ qua sát người cô, ý bảo cô có thể chạm vào thằng bé: “Nào, hôm nay ít nhiều có cháu, cục cưng phải cảm ơn dì con đó.”

Tô Nhuyễn có chút căng thẳng, nhưng không đành lòng từ chối ý tốt của người ta, cô mím chặt môi cẩn thận vươn tay tới.

Vốn dĩ cô định sờ tay nhỏ của cậu bé thôi, nào ngờ cậu bé lại vươn móng vuốt ra nắm chặt ngón tay cô…

Vân Chi

Tô Nhuyễn hoảng sợ, vội vàng muốn thu tay lại, không ngờ sức lực của cậu nhóc này rất lớn, túm chặt ngón tay cô không buông ra.

Mẹ Nhan cười rộ lên: “Xem ra thằng bé rất thích cháu đó.”

Cảm giác kỳ dị lan tràn từ đầu ngón tay tới thẳng trái tim Tô Nhuyễn, cô nhìn cậu nhóc, ánh mắt không nhịn được trở nên dịu dàng…

Trẻ con thật sự không giống những gì cô tưởng tượng.

Khi về đến nhà, Lộc Minh Sâm đã trở lại, đang ngồi trên sô pha lật xem sổ ghi chép của cô. Hiển nhiên anh đã nghe được tin tức: “Sinh rồi à?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Là một thằng nhóc.”

Lộc Minh Sâm cảm thán: “Cuối cùng cũng sinh rồi, thật không dễ dàng. May mà chúng ta không sinh, không phải chịu cái tội ấy.”

Nghĩ đến sắc mặt của Nhan Diệu và Hứa Tử Yến hôm nay, Tô Nhuyễn không nói gì, yên lặng chui vào lòng anh.

Lộc Minh Sâm giang hai tay ra ôm lấy cô, chỉ vào nội dung trong quyển sổ, hỏi: “Mẫn Kiến Quốc, thị trấn Lam Thạch, tỉnh Huy? Là thứ gì vậy?”

Tô Nhuyễn bị hấp dẫn sự chú ý: “Giáo sư phát minh ra đập chống lũ cao su.”

Đời trước Lộc Minh Sâm hy sinh vì chống lũ, tất nhiên Bùi Trí Minh vẫn luôn nhắc mãi, mỗi khi có trang bị nào mới đều nhắc một câu “Nếu như lúc ấy có thứ này, có lẽ lão đại sẽ không sao” linh tinh.

Nhưng mà sở dĩ hình thức đập chắn nước kiểu mới này khắc sâu ấn tượng với Tô Nhuyễn như vậy là vì, người phát minh ra nó cũng có người thân là liệt sĩ đã hy sinh. Con ông ấy giống Lộc Minh Sâm, hy sinh trong trận lũ năm chín tám, khi dùng bao cát dựng đập chắn bị nước cuốn đi.

Từ đó về sau, ông ấy vẫn luôn nghiên cứu thứ có thể nhanh chóng chặn lại nước lũ thay bao cát, mãi cho đến khi sợi Phương Luân xuất hiện, mới tìm được tài liệu thích hợp.

Loading...