Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 503: Lịch sử đen tối của nam chính

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:38:52
Lượt xem: 519

“Đập chống lũ cao su?” Lộc Minh Sâm tò mò: “Có thể thay thế bao cát à?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Em chưa tận mắt nhìn thấy, có điều Bùi Trí Minh nói rất dễ dùng, còn vô cùng mau, ngày thường không dùng đến gấp gọn lại chỉ bằng cái hòm, một người cũng sử dụng được, khi dùng trực tiếp kéo dài ra khoảng mười mét, mở cổng chứa nước, nước đầy túi là có thể tạo thành đê đập, bảy tám phút là hoàn thành, quan trọng nhất là có thể ghép nối tùy ý.”

Lộc Minh Sâm từng tham gia các cuộc cứu tế tất nhiên hiểu rõ thứ này đại biểu điều gì, nguy hiểm nhất khi chống lũ chính là nước lũ chảy xiết, bị cuốn trôi nhiều nhất chính là các chiến sĩ khiêng bao cát.

“Là thứ tốt.”

Tô Nhuyễn nói: “Ừ, em định khi nào nghỉ hè sẽ tự mình đi tìm ông ấy, em nhớ hình như con ông ấy cũng từng tham gia chống lũ năm chín mốt, hy vọng hiện tại ông ấy đã bắt đầu nghĩ tới thứ này rồi.”

Lũ lụt năm chín mốt, chính là lần Tô Nhuyễn lừa Võ Thắng Lợi hai mươi vạn kia.

Lộc Minh Sâm lại giở sang trang sau: “Cho nên em muốn sản xuất áo phao cải tiến trước à?”

Tô Nhuyễn gật đầu.

Lộc Minh Sâm xoa tóc cô: “Em sắp xếp kế hoạch chặt chẽ quá.”

Nhưng mà lần này Tô Nhuyễn vẫn chưa thể tới xưởng sản xuất áo phong cứu sinh, bởi vì y tá Mễ sắp sinh.

Sáng thứ bảy vừa cơm nước xong, đột nhiên Lục Thần Minh nhà đối diện kêu to: “Có ai không, Mễ Duyệt nhà tôi sắp sinh rồi!”

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm vội vàng buông bát đũa xuống chạy qua.

Bà Trương cũng qua đó, vừa đi vừa phân phó: “Đoàn trưởng Lộc, cậu đi lái xe tới! Tô Nhuyễn, cháu đi lấy đồ chuẩn bị sinh y tá Mễ chuẩn bị!”

Sau đó lại nói với cô giáo Hàn ở cách vách vừa chạy tới: “Cháu đi thông báo cho sư trưởng Lục.”

Cuối cùng nói với Lục Thần Minh đang ôm y tá Mễ: “Bình tĩnh chút! Y tá Mễ không sao cũng bị cậu kêu gào xảy ra chuyện mất! Bế cô ấy lên xe.”

Bà Trương bình tĩnh như vậy là liều thuốc trấn an cảm xúc của mọi người, sau cơn đau y tá Mễ cũng đã lấy lại sức, còn trấn an Lục Thần Minh: “Không sao đâu, có thể kiên trì tới bệnh viện, còn lâu mới sinh.”

Lục Thần Minh hít sâu một hơi cưỡng ép bản thân phải trấn định.

Khi xe chạy đến bệnh viện, vợ chồng sư trưởng Lục cũng đến, có bọn họ ở đây, hơn nữa bản thân y tá Mễ lại làm việc ở nơi này, tất cả đã được sắp xếp thỏa đáng.

Vì thế không có việc gì cần đám người Tô Nhuyễn giúp đỡ, Lộc Minh Sâm quay về thao luyện tân binh thay Lục Thần Minh, Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ rồi quyết định đi thăm Nhan Diệu.

Chỉ mới hai ngày thôi, con khỉ nhỏ nhăn nhúm bị chê xấu kia đã béo trắng ra, khi Tô Nhuyễn tới, cậu bé đang trợn tròn mắt vô ý thức phun bong bóng..

Nhan Diệu nhìn cậu bé, như nhìn bảo bối trân quý nhất trên thế gian.

Tô Nhuyễn cảm thấy rất thần kỳ: “Thay đổi lớn thật đấy.”

Nhan Diệu không tự chủ được, khóe miệng cong lên: “Không tưởng tượng được nhỉ? Hóa ra mẹ tôi nói trẻ con mỗi ngày một khác không khoa trương chút nào.”

Vân Chi

Cô ấy nhìn về phía cậu nhóc, nói: “Có phải không, Đản Đản.”

Tô Nhuyễn:……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-503-lich-su-den-toi-cua-nam-chinh.html.]

“Cô gọi thằng bé là gì cơ?”

Nhan Diệu cười: “Đản Đản, đáng yêu không?”

Tô Nhuyễn nghiêm túc kiến nghị: “Đổi sang tên khác ngầu hơn đi.” Tốt xấu gì cũng là nam chính.

Nhan Diệu hừ một tiếng: “Không đổi, ai bảo thằng bé là con trai tôi, tôi không gọi nó Phôi Đản là tốt lắm rồi.”

Tô Nhuyễn dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu nhóc vô tri, đây chính là lịch sử đen mẹ ruột để lại cho cậu bé.

Lúc hai người đang nói chuyện, Hứa Tử Yến xách theo một hộp thức ăn vào phòng: “Diệu Diệu, ăn cơm thôi.”

Mẹ Nhan nói với Nhan Diệu: “Con mau ăn cơm trước đi, để mẹ trông cháu cho.”

Khi Nhan Diệu xuống giường thằng bé òa khóc, mẹ Nhan bế lên dỗ dành. Thấy Hứa Tử Yến nhìn với ánh mắt trông mong, liền đưa cho anh ta: “Tử Yến, con bế thằng bé đi.”

Hứa Tử Yến hơi căng thẳng, mẹ Nhan cười nói: “Yên tâm, thằng bé không yếu ớt vậy đâu.”

Hứa Tử Yến nắm chặt tay, cuối cùng không nhịn được vẫn bước đến.

“Đúng rồi, tay này đỡ đầu, tay này đỡ m.ô.n.g nhỏ của thằng bé…”

Mẹ Nhan nhìn Đản Đản cười nói: “Nhìn xem, thật sự giống như khắc ra từ một khuôn với Tử Yến.”

Lần đầu tiên Tô Nhuyễn thấy Hứa Tử Yến cười hạnh phúc như vậy, còn lộ ra cả hàm răng trắng tinh.

Quay đầu lại, thấy Nhan Diệu cũng mặt mày xán lạn, cô không nhịn được trêu: “Cao hứng vậy sao?”

Nhan Diệu uống miếng canh, liếc cô nói: “Tôi không tin cô chưa từng nghĩ tới chuyện sinh con cho đoàn trưởng Lộc nhà cô.”

“Ôm một đứa nhỏ như bản sao của đối phương vào lòng…”

Trong đầu Tô Nhuyễn vô thức hiện ra một Lộc Minh Sâm nho nhỏ, cao chưa tới đùi cô, mắt phượng nheo lại nhìn người khác, khi xoay người trông thấy cô thì cất giọng trẻ con gọi mẹ ơi…

… Trái tim cũng mềm ra.

Khi ý thức được mình đang nghĩ gì, Tô Nhuyễn không khỏi sửng sốt.

Y tá Mễ vẫn luôn rèn luyện trước khi sinh, hiệu quả cũng rất tốt.

Tới đầu giờ chiều đã sinh xong, sư trưởng Lục cao hứng bế cháu, Lục Thần Minh không dám động tay, chỉ đứng nhìn đứa nhỏ, đột nhiên nước mắt rơi xuống: “Sao thằng bé lại nhỏ như vậy.”

Lộc Minh Sâm tới đón Tô Nhuyễn, thấy thế cười nhạo: “Tiền đồ của cậu đâu cả rồi?”

Lục Thần Minh lau nước mắt, lập tức chuyển sang vẻ mặt khoe khoang: “Lộc Minh Sâm, tôi có con trai rồi!”

Lộc Minh Sâm giả vờ không nghe thấy, nói với Tô Nhuyễn: “Đi thôi, về nhà nào."

Nhưng sao Lục Thần Minh có thể buông tha cho anh, anh ta kéo tay sư trưởng Lục, cố ý cao giọng nói: “Tôi có con trai, có cả cha!”

Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đồng loạt dừng bước, quay đầu lại đã trông thấy sư trưởng Lục giơ chân đá Lục Thần Minh, cả giận mắng: “Không biết nói chuyện thì đừng nói, có khi nào mày không có cha?”

Loading...