Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 502: Nhan Diệu sắp sinh
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:38:49
Lượt xem: 487
Sau quá trình thương lượng dài ngày, chuyện tốt liên tục tới. Đối phương đã có ý định hợp tác, vậy thì giá bán sợi Phương Luân cho Hoa Quốc đương nhiên phải có thành ý.
Xưởng trưởng Lữ không chỉ lấy được giá cả ưu đãi như bán cho liên minh phương tây, còn không hạn chế về số lượng, Tô Nhuyễn cũng nhân cơ hội này mua nửa tấn, định tự mình nghiên cứu.
Cô quyết định, đầu tiên bắt tay vào sản phẩm đơn giản nhất là áo phao cứu sinh.
Vân Chi
Nhưng cô chưa kịp liên hệ xưởng sản xuất, Nhan Diệu đã sinh em bé.
Mấy hôm trước Nhan Diệu vừa tới thăm cô ấy, gần đến ngày sinh cô cho Nhan Diệu nghỉ ở nhà yên tâm đợi ngày sinh sản, vì thân thể không tiện, cô ấy cũng không có cách nào tới tìm đám người Tô Nhuyễn chơi, Hứa Tử Yến lo cô ấy ở nhà buồn, đã nhờ Tô Nhuyễn và cô giáo Hàn thường xuyên tới cửa thăm cô ấy.
Thật ra y tá Mễ tới được là tốt nhất, nhưng hiện tại y tá Mễ cũng trong tình trạng giống Nhan Diệu.
Khi Tô Nhuyễn đến, Nhan Diệu đang tức giận, tuy rằng Hứa Tử Yến vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng, nhưng có thể nhìn ra được anh ta đang luống cuống chân tay.
Hứa Tử Yến bưng một đĩa trái cây đến đặt trên bàn trà, chuông điện thoại trong phòng reo lên cũng không đi nghe máy, ngược lại cẩn thận nhìn Nhan Diệu.
Cuối cùng vẫn bị Nhan Diệu hùng hổ đuổi đi: “Làm gì thế, không nghe thấy chuông điện thoại đang reo à? Mau đi làm việc của anh đi, không phải công ty sắp khai trương sao? Chậm trễ phải làm sao bây giờ?”
Như vừa được đại xá, lúc này Hứa Tử Yến mới quay về phòng làm việc.
Tô Nhuyễn tò mò hỏi: “Cô định tha thứ cho anh ta à?’
Chỉ khi yêu một người mới giận dỗi đối phương, phải biết rằng trước đó, Nhan Diệu vẫn luôn không nóng không lạnh với anh ta.
Nhan Diệu ôm bụng, thở phì phì nói: “Đúng là đầu gỗ, làm chuyện gì cũng im ỉm trong lòng, khiến tôi thương tâm lâu như vậy.”
Từ năm trước sau khi chuyển đến thành phố Yến, vì muốn ở bên Nhan Diệu, đa số công việc Hứa Tử Yến đều giải quyết trong nhà, dù Nhan Diệu không hiểu, cô vẫn biết tình trạng này không đúng.
Mãi cho tới mấy hôm trước, khi Hứa Tử Yến ra ngoài làm việc, cô ngẫu nhiên nhận được điện thoại của người nhà họ Hứa gọi đến, khi ấy mới biết Hứa Tử Yến đã thoát ly quan hệ với nhà họ Hứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-502-nhan-dieu-sap-sinh.html.]
Đầu kia điện thoại, bà Cả nhà họ Hứa từ trước tới nay luôn cao ngạo lúc này lại cầu xin, nói sau này sẽ không bao giờ lừa gạt Nhan Diệu, cũng sẽ tôn trọng và cho Nhan Diệu địa vị cô ấy nên có, chỉ cần Hứa Tử Yến quay trở về.
Nhan Diệu ép hỏi Hứa Tử Yến mới biết, căn bản không phải vì chia tay Lan Thu Nhụy mới nhận lời tỏ tình của cô, mà vì muốn nhận lời cô mới giải quyết chuyện Lan Thu Nhụy.
Bà Cả lo liệu chuyện hôn lễ khiến Nhan Diệu không vui, nên Hứa Tử Yến mới mua phòng tân hôn bên ngoài, thật ra vì không muốn cô ấy tiếp xúc với những chuyện bát nháo trong nhà họ Hứa. Đây cũng là nguyên nhân Nhan Diệu nhắc tới nhà họ Hứa, anh ta đều không muốn nói, vì so với nhà họ Nhan tràn đầy ấm áp, nhà họ Hứa quá bất kham.
Mà anh ta liều mạng làm việc mỗi ngày, cũng chỉ vì muốn mau chóng nắm giữ quyền lực, để không ai dám chọc Nhan Diệu, để Nhan Diệu có thể tùy ý sống cuộc sống cô ấy mong muốn.
“Rõ ràng đã làm nhiều như vậy, lại không nói câu nào!” Nhan Diệu càng nói càng giận: “Rốt cuộc anh ấy coi tôi là gì? Chẳng lẽ tôi là người pha lê chỉ xứng sống dưới cánh chim bao bọc của anh ấy sao?”
Nói tới đây, cô ấy hướng về phía phòng làm việc, cất cao giọng giả khóc hu hu: “Rõ ràng anh ấy không coi tôi là vợ mà… Người ta luôn nói, vợ chồng như chim cùng rừng, đại nạn tới ai bay đường nấy. Nếu anh ấy đã nghĩ như vậy, có phải nên thả cho tôi đi không?”
Tiếng đồ đạc rơi xuống đất truyền đến từ phòng làm việc, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười. Nói ra thì, Nhan Diệu này đúng là khắc tinh của Hứa Tử Yến.
Nhan Diệu vẫn tiếp tục bán thảm: “Bà chủ, ngài thu lưu tôi đi, mệnh tôi quá khổ… Hu hu hu… Con tôi…”
Câu cuối cùng hơi đề cao âm lượng, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng ảnh hậu lại đang nhập vào người cô ấy, nhưng ngay sau đó đã trông thấy Nhan Diệu ôm bụng, sắc mặt cũng thay đổi, lại kêu một tiếng: “Con tôi!”
Hứa Tử Yến lập tức chạy ra ngoài: “Diệu Diệu!”
Nhìn cô ấy nắm chặt tay, Tô Nhuyễn mới ý thức được, hình như cô ấy thật sự sắp sinh.
Ngày dự sinh của Nhan Diệu là một tuần sau, cho nên định đến ngày kia mới vào viện, không ngờ lại chuyển dạ sớm hơn dự kiến.
Khi Nhan Diệu được Hứa Tử Yến bế lên, không nhịn được vẫn nổi giận: “Chắc chắn vì anh chọc giận em!”
“Tại anh, tại anh.” Khả năng Hứa Tử Yến cũng không nghe rõ cô ấy nói gì, vẫn lo lắng khẩn trương hỏi: “Sao rồi? Cảm thấy thế nào?”
May mà có cha mẹ Nhan đi mua đồ quay về kịp thời, nếu không hai kẻ gà mờ hoàn toàn không có kinh nghiệm như Tô Nhuyễn và Hứa Tử Yến đều hốt hoảng không thôi.
Mặc dù như vậy, khi tới phòng sinh hai người bọn họ vẫn không ổn lắm. Phòng sinh thời đại này khác với đời sau, chỉ cách một tấm cửa gỗ, không hề cách âm, thi thoảng lại có tiếng kêu đau đớn của sản phụ truyền ra, rất dọa người…