Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 500: Người càng lắm tiền càng nợ nhiều
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:38:46
Lượt xem: 397
Bratt cầm theo tờ giấy về khách sạn, khi xuống xe không nhịn được nhìn về phía căn nhà cao tầng đang xây dựng phía đối diện, thật ra anh ta không hề để ý tới. Nhưng có người vẫn nhớ rõ dáng vẻ ban đầu của nó, vệ sĩ nói: “Ba ngày trước, nó mới cao một tầng.”
Bratt sửng sốt, quay sang nói với Jack: “Đi hỏi thăm xem có bao nhiêu công nhân đang xây dựng tòa nhà kia.”
Jack gật đầu, Black trở lại phòng, cẩn thận đặt tờ giấy Tô Nhuyễn đưa vào ngăn giữa trong ví da, anh ta phải mau chóng quay về chứng thực, lỡ như cô ấy nói không sai…
Hai tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên, Jack vào phòng kinh ngạc nói: “Chỉ có hơn năm mươi công nhân! Bắt đầu làm việc từ sáu giờ sáng, cho đến khi mặt trời xuống núi.”
“Công việc bọn họ làm trong ba ngày, khả năng chúng ta phải mất mười ngày mới có thể hoàn thành, người Hoa Quốc làm việc liều mạng thật.”
Bratt nghe xong nhíu mày suy tư.
Vốn dĩ chỉ định hù dọa đối phương, ngày hôm sau Bratt lại thật sự mua vé máy bay quay về.
Thời buổi này chưa có điện thoại quốc tế, cũng chưa có kết nối internet, có điều dù có, những công thức quy trình kia đều thuộc về bí mật công ty, anh ta vẫn phải tự mình quay về chứng thực.
Jack và hai người vệ sĩ ở lại, tuy rằng bọn họ nói ở lại vì mỹ thực Hoa Quốc, nhưng trợ lý Jack ở lại cũng để lộ thái độ, ít nhất chứng minh Bratt sẽ còn quay trở lại.
Xưởng trưởng Lữ nhìn cảnh tượng ấy, cũng không sốt ruột, chuyện mua bán đặc biệt kiểu này, kéo dài vài tháng cũng là bình thường.
Tô Nhuyễn đã đạt được mục đích, cô cầm tờ giấy kia tới tìm Tưởng Lệnh Thành: “Tôi chỉ tùy tiền sửa lại một số thứ trong thành quả nghiên cứu của anh, vốn dĩ nghĩ anh ta chỉ là nhân viên tiêu thụ, chắc là không hiểu gì, chỉ cần tỏ thái độ cho bọn họ thấy là được, không ngờ anh ta vừa xem xong sắc mặt đã thay đổi.”
“Sáng sớm hôm nay còn cố ý mua vé máy bay quay về, anh xem có phải tôi viết trúng thứ gì không?”
“Các anh có thể xem qua trước, chắc là đối phương quay về chứng thực với nhân viên kỹ thuật của bọn họ rồi, nếu thái độ của đối phương kém đi, chứng tỏ những thứ này đều sai lầm, nhưng nếu thái độ của bọn họ tốt lên, vậy thì khả năng tôi thật sự viết trúng thứ gì rồi.”
Tưởng Lệnh Thành nghe xong lập tức coi trọng. Xem dãy công thức hóa học và quy trình trên tờ giấy, anh ta sửng sốt, nơi Tô Nhuyễn sửa lại trùng hợp chính là nơi bọn họ nghiên cứu rất lâu vẫn không thể đột phá…
Mà biện pháp này…
Tưởng Lệnh Thành chau mày, ánh mắt lại cực sáng, đối với nhân viên nghiên cứu mà nói, sai một ly đi nghìn dặm, cho nên này chỉ cần thay đổi một chút xíu này thôi, tiến triển sẽ cực kỳ nhanh chóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-500-nguoi-cang-lam-tien-cang-no-nhieu.html.]
Tưởng Lệnh Thành không kịp chào hỏi Tô Nhuyễn, lập tức xoay người chạy tới phòng thí nghiệm, Tô Nhuyễn khẽ mỉm cười. Ít nhất đời này trang bị quân sự của Hoa Quốc sẽ không bị người ta quản chế…
Buổi tối khi Lộc Minh Sâm về đến nhà, lại nhìn thấy Tô Nhuyễn đang ngồi trước bàn làm việc viết viết vẽ vẽ. Đã cuối kỳ năm hai, ngoài nhiệm vụ ra, việc học của anh cũng rất nặng, mỗi ngày đều về nhà muộn hơn trước kia.
Nhưng ngày nào cũng có thể nhìn thấy Tô Nhuyễn đang bận rộn, phảng phất như cô được vặn hết dây cót, đã xử lý xong chuyện Bratt rồi, cô vẫn chưa thả lỏng như cũ.
Sơ Bát còn nhỏ, lúc này đang nằm bên cạnh, Tô Nhuyễn cắt một miếng táo, nó lập tức duỗi cổ ra, gặm từng chút một vô cùng thơm ngon.
Vân Chi
Lộc Minh Sâm đến gần, vươn tay gãi gãi mai rùa của nó, vật nhỏ lập tức bị ngã lật nhào.
Tô Nhuyễn nhìn cảnh ấy, cười không ngừng. Lộc Minh Sâm kéo cằm cô qua, trao cho cô một nụ hôn thật sâu, ban đầu còn dịu dàng, sau đó lại trở nên hung mãnh.
Từ sau ngày đi gặp Bratt quay về, anh ấy luôn dễ kích động, giống như quay lại thời gian khi mới bên nhau, hận không thể nuốt cô vào lòng.
Tô Nhuyễn không hề biết, hôm đó cô lóa mắt cỡ nào, đặc biệt khi cô nói khiến Bratt á khẩu không trả lời được, trái tim Lộc Minh Sâm như cũng căng lên.
Đợi hôn xong, Tô Nhuyễn đã ngồi trong lòng anh rồi.
Lộc Minh Sâm lật quyển sổ của cô: “Đang làm gì thế?”
Tô Nhuyễn dựa vào vai anh: “Muốn nghiên cứu phương án phòng chống lũ lụt, có sợi Phương Luân rồi, có thể cải tiến được rất nhiều trang thiết bị.”
Lộc Minh Sâm nghiêng đầu hôn lên trán cô, nhìn thấy con số dự toán hơn hai trăm vạn cuối quyển sổ, không nhịn được thở dài: “Ai cũng bảo em kiếm được tiền, nhưng sao anh thấy tiền của em vĩnh viễn không đủ dùng vậy?”
Tô Nhuyễn cười: “Chẳng lẽ anh không biết thật ra người càng lắm tiền càng thiếu nợ nhiều sao?”
“Không biết,” Lộc Minh Sâm nói: “Cần anh làm gì không?”
Tô Nhuyễn tựa vào trán anh, nghiêm túc nói: “Anh phụ trách huấn luyện cho tốt là được rồi.”
Nói cho cùng, cô làm tất cả đều vì anh.
Lộc Minh Sâm cảm thấy trái tim mình như nhũn ra, ôm cô đứng dậy, cười nói: “Vậy em phải cho anh chút động lực…”