Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 499: Mỹ thực Hoa Quốc (4)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:34:54
Lượt xem: 434

Thực tế, Lục Thần Minh và Lộc Minh Sâm cũng rất tò mò, đừng nói người nước ngoài chưa từng thấy, thứ đồ chơi này bọn họ cũng chưa từng thấy.

Có điều vì không để mất mặt trước Bratt, bọn họ đều tỏ vẻ đã nhìn mãi thành quen.

Đợi Tô Nhuyễn mời Bratt đến gần quan sát, bọn họ thuận thế đi theo, đương nhiên Jack và hai tên vệ sĩ cũng không cam lòng yếu thế.

Sau đó đầu bếp bỏ đống đậu phụ mình vừa thái xong vào nước, dùng đũa nhẹ nhàng khuấy một cái… Thật sự tất cả đều mỏng như sợi tóc.

Mọi người khiếp sợ trợn tròn mắt nhìn, Bratt không nhịn được bật thốt lên: “Oa! Trời ạ! Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi.”

Tô Nhuyễn cười rộ lên, đậu phụ Văn Tư chính là món ăn vô cùng thích hợp khiến người ta chấn động, ngay cả người Hoa Quốc cũng sửng sốt nữa là.

Trợ lý Jack cũng hơi kích động, anh ta giơ ngón cái lên với đầu bếp: “Ngài đúng là đại sư.”

Đầu bếp không nhịn được khóe miệng cong lên, nhưng vẫn xua tay nói: “Đâu phải đại sư gì, chỉ là kiến thức cơ bản trong nghề đầu bếp chúng tôi mà thôi.”

Tuy rằng Jack học chuyên ngành tiếng Trung, nhưng hiển nhiên vẫn chưa hiểu thói quen tỏ ra khiêm tốn khi được khen của người Hoa Quốc. Anh ta phiên dịch lại cho Bratt: “Đầu bếp chỗ bọn họ ai cũng làm được.”

Bratt chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Hoa Quốc bần cùng lạc hậu, sao lại có tay nghề nấu ăn xảo đoạt thiên công như vậy?”

Cả đám người trợn tròn mắt nhìn đầu bếp nhanh nhẹn nấu nước dùng, dù đã có đậu phụ chói mắt trước đó, nhưng khi mộc nhĩ và rau xanh đều thái mỏng như sợi tóc bọn họ vẫn nhìn không chớp mắt.

“Trời ạ, quá không thể tưởng tượng nổi, máy móc cũng không làm được mức độ này.”

Từng sợi mỏng màu đen, màu xanh, màu trắng tản ra trong nước canh, thêm tinh bột vào tạo độ sánh, xinh đẹp như một bức tranh thủ mặc.

Bratt đã hoàn toàn quên bắt bẻ, chỉ với kỹ thuật xắt rau này thôi, anh ta cảm thấy dù thế nào cũng không thể cô phụ bát canh ấy.

Vân Chi

Đợi khi uống vào miệng, anh ta mới ý thức được, bản thân vẫn xem nhẹ món canh này, dường như nó không chỉ làm từ đậu phụ, cũng giống bát canh xuông vừa rồi không phải chỉ từ cải trắng nước sôi.

Jack và vệ sĩ cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.

Món cuối cùng là món tráng miệng, hai nhân viên phục vụ bê khay đựng trái cây đã được tạo hình lên, đám người Bratt đều trợn mắt nhìn, không hẹn cùng nghĩ, thứ bọn họ nói điêu khắc phức tạp hơn chút chính là cặp rồng phượng cao bằng cánh tay người trưởng thành này sao?

Vậy khi khắc hoa phức tạp chân chính còn như thế nào?

Gần kết thúc bữa tiệc, một tên vệ sĩ không nhịn được hỏi: “Hoa Quốc các cô còn món gì nữa không?” Anh ta muốn tranh thủ hai ngày này nếm thử thêm vài món nữa, thật sự quá ngon.

Tô Nhuyễn cười nói: “Còn nhiều lắm đó, chỉ riêng cá thôi chúng tôi đã có mấy chục đến trên trăm cách chế biến rồi.”

Vệ sĩ nìn món cá sóc chiên xù kia, vậy mà vẫn còn cách chế biến khác?

“Nếu muốn ăn hết đồ ăn Hoa Quốc…”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nhớ tới một lời đồn rất thú vụ đời trước, một chàng trai ngoại quốc lập chí phải ăn hết đồ ăn Hoa Quốc mới quay về, kết quả một tháng sau anh ta vẫn ở Trùng Khánh.

“Nếu sáng trưa chiều ngài đều ăn không trùng món, có lẽ một năm sau ngài vẫn chưa thể rời khỏi Hoa Quốc.”

Vệ sĩ trợn tròn mắt nhìn, Bratt tỏ vẻ không tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-499-my-thuc-hoa-quoc-4.html.]

Tô Nhuyễn nhìn anh ta: “Tôi biết các vị cho rằng chỗ chúng tôi là nơi bần cùng lạc hậu…”

“Nhưng thật ra món ăn Hoa Quốc cũng giống người Hoa Quốc chúng tôi, có Mãn Hán toàn tịch hoa lệ quý khí, cũng có khi chỉ là canh xuông cải trắng hay đậu phụ Văn Tư, nhìn qua có vẻ bình thường vô vị, nhưng sâu bên trong lại không thứ gì có thể sánh được.”

“Đó đều là tài phú lão tổ tông để lại cho chúng tôi.”

“Không tin ngài cứ chờ xem, chưa tới mười năm nữa, bất kỳ ngành nghề kỹ thuật đỉnh cấp nào trên thế giới, Hoa Quốc đều có một vị trí nhỏ.”

Giống như người đời sau thường nói, dù trong bất cứ việc gì, luôn có người Hoa Quốc làm tốt hơn bạn, người Hoa Quốc vừa thông minh vừa chăm chỉ….

Câu nói này phát ra từ tận đáy lòng Tô Nhuyễn, cô tự hào vì mình là người Hoa Quốc, nền văn minh năm ngàn năm cho cô sự tự tin. Bratt phát hiện ra trước mặt cô gái ấy bản thân không hề có cảm giác ưu việt.

Ngược lại giống như cô ấy đang ngồi trên cao nhìn xuống…

Nhận ra điểm này, Bratt hơi khó chịu: “Nhưng mà các cô không có sợi tổng hợp Phương Luân.”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghiêng đầu cười, nói với anh ta vài công thức hóa học, sau đó nói: “Nếu tôi đoán không sai, công nghệ sản xuất tạo ra nó của các anh là tổng hợp, kéo sợi dài và kéo sợi mỏng, tổng hợp dùng axit hóa, kiểu mới nhất khả năng có tăng thêm chất chống cháy…”

Nghe xong sắc mặt Bratt lập tức thay đổi, tuy rằng anh ta không rõ công thức hóa học, thậm chí cũng không hiểu lắm về công nghệ, nhưng lại biết rõ tính năng của sợi tổng hợp Phương Luân, đối phương nói không sai…

Tô Nhuyễn xin nhân viên phục vụ một tờ giấy, lưu loát viết ra công thức hóa học và công nghệ mấu chốt: “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của chúng tôi, ngài chứng thực với nhà xưởng thử xem.”

Cô viết ra quá dễ ràng, khiến Bratt sinh ra ý tưởng đối phương chỉ đang hù dọa mình, anh ta nhận lấy tời giấy, nói: “Đây là bí mật công nghệ của nhà xưởng.”

Là tuyệt mật, đám người kia chắc chắn sẽ không nói ra quy trình sản xuất của bọn họ.

Tô Nhuyễn lại nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Không đến mức ấy, giống như tôi nói cho ngài biết, đậu phụ làm từ đậu nành, nhưng các vị sẽ không làm ra được đậu phụ.”

“Sợi Phương Luân với chúng tôi mà nói, cũng như đậu phụ Văn Tư với cách vị, các vị biết rõ từng bước trong cả quá trình, nhưng không ai trong số các vị có thể cắt ra được đậu phụ mỏng như sợi tóc.”

“Cũng giống chúng tôi, vì phương diện khoa học kỹ thuật chưa phát triển, khả năng phải vài năm sau chúng tôi mới sản xuất ra được sợi Phương Luân, nhưng thật sự tới lúc ấy, dù các vị có thái độ hòa hảo chỉ sợ chúng tôi cũng không có cách nào hợp tác với các vị.”

“Là công ty lũng đoạn về sợi Phương Luân, tôi nghĩ các vị biết rõ điều này có ý nghĩa thế nào.”

Tô Nhuyễn đứng lên: “Hoa Quốc chúng tôi có câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Chớ khinh thiếu niên nghèo.”

“Cự thú năm ngàn năm cũng có lúc ngủ gật, có khi nghỉ ngơi, điều chúng tôi cần chỉ là thời gian mà thôi. Thái đậu phụ thành ngàn sợi có thể luyện ra, mà từ đậu nành biến thành đậu phụ lại không đơn giản như vậy.”

Nói tới đây, đột nhiên cô bật cười: “Hơn nữa Hoa Quốc chúng tôi còn có một thứ, là thứ mà bất kỳ quốc gia nào trên thế giới đều không so sánh được.”

Bratt hỏi theo bản năng: “Thứ gì?”

“Đoàn kết và hiệu suất.” Tô Nhuyễn cười nói: “Tôi nhớ đối diện tiệm cơm quốc tế có một căn nhà lầu đang xây dựng, không biết ngài có nhớ rõ khi vừa tới nó thế nào không? Bây giờ ngài xem xem nó thế nào?”

Trước khi đi thời điểm, Tô Nhuyễn lại nói: “A, đúng rồi, món rau trộn đầu tiên kia, là tai heo.”

Bratt và đám vệ sĩ đều kinh ngạc trợn trừng mắt.

Tô Nhuyễn cười: “Chúng tôi ăn thứ này không phải vì nghèo khổ, mà hoàn toàn ngược lại, là vì trí tuê, dù thứ không đáng để vào mắt, chúng tôi vẫn có thể biến nó thành món ăn ngon.” Các anh lại không làm được.

Nghĩ tới đĩa nộm tai heo bị ăn sạch sẽ kia, bọn họ không cách nào phản bác.

Loading...