Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 497: Mỹ thực Hoa Quốc (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:34:51
Lượt xem: 376
Bratt khẽ ho một tiếng, hiển nhiên không nghĩ ra điểm nào, cuối cùng chỉ có thể nói: “Cũng không tệ lắm, xem ra chỗ các cô cũng có đầu bếp không tệ.”
Hai tên vệ sĩ không hề khách sáo lại cắm thêm một miếng nữa bỏ vào miệng, Jack nhìn Bratt một cái, cuối cùng không nhịn được cũng cắm thêm một miếng, bạn học kia nói không sai, hương vị đồ ăn Hoa Quốc đúng là không tệ.
Một người vệ sĩ vừa nhai miếng sụn tai heo kẽo kẹt, vừa tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”
Tô Nhuyễn chỉ cười không đáp, người phương tây chỉ ăn thịt trên người động vật, đối với các bộ phận khác đều mang tâm lý bài xích, Tô Nhuyễn định đợi anh ta ăn xong mới nói, bởi vì tâm lý có thể ảnh hưởng tới ham muốn ăn.
Bratt không nhịn được cũng nếm thử mấy miếng.
Món nóng đầu tiên mang lên, nhân viên phục vụ trực tiếp múc cho mỗi người bọn họ một muỗng.
Tô Nhuyễn tiếp tục giới thiệu: “Món này là đậu phụ nhà làm, tôi dám cá ngài chưa bao giờ nhìn thấy nguyên liệu làm ra nó, thứ này là đặc sản chỉ Hoa Quốc chúng tôi mới có, ngài đoán xem nó được làm từ thứ gì?”
Với thứ mình chưa từng trải nghiệm, Bratt rất tò mò, đợi khi món màu trắng mềm mại quện vào nước canh thơm nồng bùng nổ trong khoang miệng, hương vị phong phú đánh gục đại não, anh ta không tự chủ được, khẽ gật đầu: “Hương vị rất tuyệt.”
“Làm từ bột mì à?”
Tô Nhuyễn mỉm cười lắc đầu, cũng không giấu giếm: “Làm từ đậu nành.”
“Đậu nành?” Đừng nói Bratt, Jack và hai tên vệ sinh đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đậu phụ trong bát mình, hiển nhiên bọn họ không cách nào tưởng tượng ra sao đậu này có thể biến thành món ăn kiểu này.
Tô Nhuyễn không giải thích nhiều, chỉ ra hiệu ý bảo bọn họ nhìn về phía bàn nấu ăn trước mặt.
Đã có đầu bếp đang xử lý một con cá ở chỗ đó.
Cuối cùng cũng tìm được điểm có thể góp ý, Bratt nói: “Bọn họ chỉ dùng một con d.a.o à? Nếu làm cá nên dùng d.a.o mỏng sẽ dễ làm hơn.”
Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Chỗ các anh nấu ăn dùng rất nhiều loại d.a.o sao?”
Bratt kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, nguyên liệu nấu ăn khác nhau phải dùng các loại d.a.o khác nhau, nói ra thì đồ làm bếp chỗ các cô thật sự vẫn còn quá thô ráp.”
Tô Nhuyễn nhìn anh ta cười: “Hoa Quốc chúng tôi có câu “Thiện thư giả không chọn bút”, đại sư chân chính, một con d.a.o một cái nồi là đủ rồi. Chỉ có người kỹ năng chưa thuần thục mới dùng tới một đống dụng cụ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-497-my-thuc-hoa-quoc-2.html.]
Ngẫm nghĩ một lát, cô lại bổ sung: “Giống như học sinh dốt thường có rất nhiều văn phòng phẩm.”
Bratt cứng người định nói gì đó, nhưng mà khi ngẩng đầu lên, lại trông thấy đầu bếp kia đã vung con d.a.o nặng trịch trên người con cá cắt ngang cắt dọc, con cá kia hoàn toàn không có dấu hiệu bị cắt rời.
Tô Nhuyễn hỏi: “Ban nãy không nghe ngài nhắc tới kỹ thuật dùng dao, không biết kỹ thuật dùng d.a.o của người phương tây các ngài thế nào, không dùng cùng một loại d.a.o có thể cắt ra hình dạng giống nhau không?”
“Ngài xem cách cắt thịt cá này của chúng tôi, chỗ các ngài cần dùng loại d.a.o nào?”
Cô vừa dứt lời, đầu bếp kia đã cầm con cá lên lắc một cái, thịt cá đã biến thành từng sợi dài mỏng bám trên xương cá, sau khi lăn một vòng qua bột mì nhìn hơi giống tuyết bám trên lá thông.
Bratt nói không ra lời, phương tây bọn họ xử lý nguyên liệu nấu ăn không phức tạp như vậy, huống chi chỉ dùng một con d.a.o cồng kềnh.
Hình như cũng biết điểm này, Tô Nhuyễn không nhiều lời, chỉ mỉm cười, giới thiệu cho bọn họ: “Món này là cá sóc chiên xù.”
Vân Chi
“A, đúng rồi, trước đây khi tổng thống Nga tới thăm Hoa Quốc, ông ấy vô cùng thích món này.”
Nghe Tô Nhuyễn giới thiệu như vậy, Bratt tò mò đứng lên quan sát. Lúc này cá đã được bỏ vào chảo dầu sôi, phần thịt trắng như tuyết dần dần chuyền sang màu vàng kim, từng sợi thịt dựng thẳng lên, đúng là giống lông trên người con sóc thật.
Tô Nhuyễn cười: “Món này cũng khảo nghiệm kỹ năng dùng d.a.o và trình độ nấu ăn, thịt cá phải cắt sao cho rời mà không nát, cắt xong mỗi thớ thịt phải đều đều như nhau, còn về trình độ cũng vô cùng quan trọng, người bình thường đều không làm được. Người phương tây các ngài không thích ăn cá, có lẽ sẽ không biết nấu món này nhỉ?”
“Nếu không tổng thống của các ngài sẽ không yêu thích món ăn này như vậy.”
Bratt nghe cô nói xong, trong lòng không phục lắm, rõ ràng Tô Nhuyễn bảo anh ta góp ý, sao bây giờ giống như hạ bệ bọn họ vậy?
Anh ta bắt đầu cố gắng, gần như đến mức hà khắc mới tìm ra điểm chưa đạt yêu cầu trong các món ăn: “Đồ ăn không chỉ cần ngon, trang trí cũng rất quan trọng.”
“Món ăn trang trí đẹp có thể kích thích thị giác, khiến người ta muốn ăn hơn, vì dụ như trái cây chỗ chúng tôi sẽ được khắc hình hoa…”
Hoa Quốc nghèo đến mức ăn cả vỏ cây, chắc chắn không có thời gian rảnh rỗi học tỉa hoa gì đó… Bratt tràn đầy tin tưởng.
Nhưng mà anh ta vừa nói xong, đã trông thấy người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh đầu bếp vẫn luôn không có cảm giác tồn tại buông d.a.o nhọn xuống, dùng sức lắc củ cải trong tay một cái, một đóa mẫu đơn xinh đẹp sống động lập tức xuất hiện trước mắt anh ta.
Bratt:……