Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 490: Giục hôn giục sinh (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 08:57:57
Lượt xem: 481
Sau khi Tô Nhuyễn tưởng đã vứt được chuyện này ra sau đầu, không ngờ ngày kế đó lại bị Lý Nhược Lan nhắc tới, còn nhắc tới một cách vô cùng táo bạo.
Mùng bốn, người một nhà tụ tập ăn cơm ở nhà họ Ngôn, sau khi nghe điện thoại của thím Hồ ở Tô Gia Câu, Lý Nhược Lan lập tức nổi giận: “Tô Thanh Thanh! Cô ta thần kinh à?”
“Sinh con thôi mà khoe khoang khắp thôn, còn nói ai sẽ không sinh con hả?”
Hóa ra ngày hôm qua Tô Thanh Thanh mang con trai về nhà mẹ đẻ, lời trong lời ngooài đều nói tới Tô Nhuyễn, nói khi dẫn con trai đi kkhams bệnh trông thấy Tô Nhuyễn thường xuyên tới khoa phụ sản, ám chỉ Tô Nhuyễn không thể sinh con.
Ở thôn quê lạc hậu như Tô Gia Câu, nói không thể sinh con tương đương vũ nhục phụ nữ, chẳng trách Lý Nhược Lan lại tức giận như vậy.
Tô Nhuyễn nhìn Lý Nhược Lan, dở khóc dở cười: “So đo với loại người ấy làm gì? Rõ ràng cô ta không có điểm nào hơn con, mới lôi ra lợi thế duy nhất để áp chế.”
“Nhưng cũng không thể làm như vậy, quá thiếu đạo đức rồi!” Lý Nhược Lan cả giận: “Không đúng, cô ta chính là loại không biết xấu hổ, trông cậy gì vào đạo đức của cô ta!”
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Lý Nhược Lan khinh bỉ: “Chờ xem, chờ khi con sinh, mẹ sẽ về Tô Gia Câu một chuyến, nói với bọn họ Hoắc Hướng Dương không thể sinh con!”
Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục không hẹn mà cùng sặc nước miếng.
Lộc Minh Sâm cũng yên lặng buông bát đũa xuống.
Tô Nhuyễn giơ ngón tay cái lên với mẹ mình, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Tô Thanh Thanh đã sinh con, lại nói Hoắc Hướng Dương không thể sinh, chắc chắn nhà họ Hoắc sẽ nhà cửa không yên.
Ngôn Thiếu Thời vẫn chưa hiểu lắm: “Mẹ, cô ta mắng chị gái con không thể sinh, vì sao mẹ lại mắng Hoắc Hướng Dương kia không thể sinh?”
“Anh ta không thể sinh thật ạ?”
Lý Nhược Lan cũng ý thức được mình thất thố, gắp cho Ngôn Thiếu Thời một miếng thịt kho, nói: “Đúng! Chính là không thể sinh, mẹ nói sai, con mau ăn đi.”
Mọi người không nhịn được nghẹn cười.
Ăn thêm một lát, Lý Nhược Lan không nhịn được lại nhắc tới chuyện này, bắt đầu quy hoạch chuyện sinh con của Tô Nhuyễn: “Bây giờ con đang năm hai, sang năm năm ba, có thể bắt đầu chuẩn bị từ kỳ nghỉ hè năm ba, học hết năm tư, tốt nghiệp xong sinh con luôn, như vậy không ảnh hưởng tới chuyện công việc.”
Tô Nhuyễn càng nghe càng choáng váng, Lộc Minh Sâm ở bên cạnh gật gù đồng ý, sau đó nói: “Chúng con vẫn còn hai năm mà, bây giờ quan trọng nhất vẫn là chuyện của anh Thiếu Dục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-490-giuc-hon-giuc-sinh-2.html.]
“Nếu anh ấy kết hôn muộn chút, đến lúc đó sinh con cùng nhau thì…”
Ngôn Thiếu Dục lập tức nhìn về phía Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm giật mình như vừa ý thức được mình nói sai, chột dạ cúi đầu gắp đồ ăn cho Tô Nhuyễn.
Lý Nhược Lan nhìn Ngôn Thiếu Dục: “Trừng cái gì mà trừng, Minh Sâm nói sai câu nào?”
“Ngày mai mùng năm, ngày kia, ngày kia đi gặp con gái nhà đàn anh của mẹ kia, con bé cũng là sinh viên sư phạm…”
Sau đó đề tài này vẫn luôn kéo dài đến khi cơm nước xong.
Lý Nhược Lan kéo Ngôn Thiếu Dục tới phòng làm việc xem ảnh chụp, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm nhanh chân chạy xuống phòng bếp rửa bát.
Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm cười: “Đây là cách của anh à? Anh xấu bụng quá rồi.”
Lộc Minh Sâm nhướng mày, Tô Nhuyễn giơ ngón tay cái lên với anh: “Làm đẹp lắm!”
Dù sao Ngôn Thiếu Dục kết hôn chắc chắn gấp hơn chuyện cô sinh con.
Qua mùng năm, hai vợ chồng cô lại về thành phố Yến, năm nay mùng tám nhà máy đã đi làm, thứ nhất vì lại có đơn đặt hàng của Thịnh Triều, thứ hai vì những cửa hàng gia nhập cũng phải khai trương.
Vân Chi
Năm ngoái, cửa ải cuối năm ba cửa hàng đã khai trương kiếm được một khoản lớn, có sẵn số liệu, thái độ của tám cửa hàng khác cũng trở nên tích cực, tất nhiên phải cung cấp hàng hóa kịp thời.
Ngày đầu tiên đi làm, Tô Nhuyễn vẫn tới sớm phát bao lì xì cho công nhân, hy vọng một năm mới tốt đẹp. Hoàng Tiểu Thảo và Triệu Lôi tới cuối cùng, còn ôm theo Tiểu Viên.
Thấy Tô Nhuyễn, hốc mắt cô ấy lập tức đỏ lên, thiếu chút nữa đã quỳ xuống lạy Tô Nhuyễn, khiến cô bị dọa nhảy dựng.
Tô Nhuyễn vội vàng dẫn bọn họ vào văn phòng, đóng kỹ cửa lại mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Hoàng Tiểu Thảo trắng bệch: “Tô Nhuyễn, cảm ơn cô, nếu không có cô… Tôi, Tiểu Mạch của tôi…”
Cô ấy run rẩy nói không ra lời, cuối cùng vẫn do Triệu Lôi trầm mặc bên cạnh nói: “Trước khi sinh con cô ấy vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy cô ấy và Tiểu Mạch đều không qua khỏi. Khi ấy tôi còn tưởng rằng vì áp lực quá lớn.”
Tô Nhuyễn cũng biết chuyện này, đúng là khi sắp sinh tinh thần của Hoàng Tiểu Thảo luôn hoảng hốt, Dư Tiểu Lệ và Ngưu Xuân Phân cãi nhau cũng vì cô ấy lơ đãng làm rơi hộp nguyên liệu.
“Hôm qua tôi đón một người bà con xa nhà mình tới, muốn bà ấy trông con giúp.”
“Sau đó biết được từ chỗ đối phương, gã đàn ông trước đó anh trai chị dâu Tiểu Thảo muốn ép cô ấy gả qua, đầu năm trước vừa đánh c.h.ế.t vợ, một xác hai mạng.”