Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 487: Lạnh sống lưng

Cập nhật lúc: 2024-12-11 08:57:53
Lượt xem: 456

Trước khi trở về, cô và Lộc Minh Sâm tới thăm dì Phúc.

Dì Phúc vẫn dáng vẻ cũ, mọi người dọn đi rồi, cuối cùng nhà cửa cũng yên tĩnh, chỉ có ba người nhà Triệu Lôi hiện tại đang thuê nhà ở lại nơi này.

Sau khi sinh Tiểu Mạch, một nhà ba người không thích hợp ở ký túc xá, trùng hợp Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm hàng năm không ở bên này, sợ dì Phúc một mình cô đơn, đã cho bọn họ thuê căn phòng trước đây nhà bọn họ ở.

Hơn nữa qua một năm ở chung, vợ chồng Triệu Lôi đã coi dì Phúc như người lớn trong nhà, dì Phúc lại vô cùng thích trẻ con, hai nhà chiếu cố lẫn nhau, ở chung hoà thuận vui vẻ.

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm vừa vào nhà là có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của dì Phúc truyền ra từ trong phòng, vào trong mới phát hiện, là Hoàng Tiểu Thảo và dì Phúc đang dạy Tiểu Mạch tập đi.

Cô bé đã mười tháng, được nuôi trắng trẻo mập mạp, vẻ ngoài giống Hoàng Tiểu Thảo, tính tình lại hoạt bát hơn nhiều, hiện tại đã có thể tự đứng.

Hoàng Tiểu Thảo ngồi xổm cách cô bé vài bước, giang hai tay ra với cô bé, dịu dàng nói: “Tới chỗ mẹ nào.”

Dì Phúc cũng cầm hổ bông cô bé thích, trêu chọc.

Vốn dĩ đang cố gắng vươn cánh tay mũm mĩm của mình về phía mẹ và bà nội, nhìn thấy hai người bọn họ bước vào, Tiểu Mạnh lập tức bị thu hút, đầu nhỏ ngẩng lên, đôi mắt to tròn như quả nho nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn, không chớp mắt.

Dì Phúc không nhịn được, cười nói: “Bắt đầu lạ người rồi, thấy hai đứa lạ mắt đó.”

Bà ấy vừa nói xong, vì ngửa đầu không giữ vững trọng tâm, Tiểu Mạch lập tức ngã ngửa về phía sau, Tô Nhuyễn hoảng sợ: “Cẩn thận!”

Hoàng Tiểu Thảo đã vững vàng đỡ được cô bé, nhìn Tô Nhuyễn bị dọa thay đổi sắc mặt, cô ấy cười nói: “Không sao, có tôi ở đây mà, hơn nữa con bé mặc nhiều quần áo, ngã cũng không vấn đề gì.”

Dù vậy trái tim của Tô Nhuyễn vẫn đập thình thịch, Lộc Minh Sâm nhìn cô một cái, vươn tay ôm lấy bả vài cô đi tới ghế sô pha, ngồi xuống.

Tiểu Mạch chỉ có thể nhìn bọn họ qua chiếc bàn trà, không cách nào tới gần hai người.

Lộc Minh Sâm nói với dì Phúc chuyện chính sự, Hoàng Tiểu Thảo thấy bọn họ nói chuyện, bế Tiểu Mạch ra ngoài, Tô Nhuyễn vô thức xoay chuyển phật châu trên cổ tay…

Cũng giống năm trước, dì Phúc đã chuẩn bị quà cáp để bọn họ mang về cho Lý Nhược Lan.

Từ khi ra khỏi tứ hợp viện, Tô Nhuyễn vẫn luôn trầm mặc, Lộc Minh Sâm nắm lấy tay cô, hỏi: “Sao thế? Bị dọa à?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Có chút.”

Cô cảm thán: “Đám trẻ con nhìn yếu ớt như vậy, cứ có cảm giác chạm nhẹ vào là nát.”

Lộc Minh Sâm cười: “Anh cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa chân tay anh còn thô ráp, cho nên sau này chúng ta cách xa chút.”

Tô Nhuyễn dựa vào người anh, trong lòng thoải mái hơn không ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-487-lanh-song-lung.html.]

Sau đó hai người lại đến thăm Nhan Diệu, khi tới trước cửa nhà lại đụng mặt Hứa Tử Yến.

Hai người thư ký phía sau vẫn xách theo túi lớn túi nhỏ như cũ, thấy bọn họ cầm không xuể, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm bước đến phụ giúp.

Tô Nhuyễn đảo mắt qua một cái, phát hiện đồ anh ta mang về lần này không phải là trang sức châu báu, hay quần áo hàng hiệu linh tình gì đó, mà đa số đều là đồ thực dụng, thậm chí cô còn nhìn thấy đai đỡ bụng bầu, dễ nhận ra đối phương đã nghiêm túc tìm hiểu tình hình phụ nữ mang thai.

“Cảm ơn.” Hứa Tử Yến cũng ôm một cái hộp lớn, là gối cho mẹ bầu: “Nhan Diệu vẫn khỏe chứ?”

Tô Nhuyễn nói: “Cũng không tệ lắm.”

Hai tháng trôi qua, nhìn Hứa Tử Yến gầy đi không ít, dù sắc mặt lạnh lùng vẫn không che nổi vẻ mỏi mệt.

Đợi đến nhà Nhan Diệu, khi nghe anh ta và Nhan Diệu nói sau này sẽ không về Cảng Thành nữa, Tô Nhuyễn đoán ra được vì sao anh ta lại như vậy.

Đời trước khả năng Hứa Tử Yến thoát ly gia tộc cũng vì Nhan Diệu, nếu vậy hai tháng qua với anh ta cũng không nhẹ nhàng.

Nhưng mà anh ta không nói cho Nhan Diệu biết những việc này, nên Nhan Diệu cũng không hoan nghênh anh ta đến.

Bởi vì cô đang trong giai đoạn cố gắng điều chỉnh tình cảm của mình, vốn dĩ mang thai dễ sinh ra cảm xúc không muốn xa rời rồi, anh ta còn cố tình chạy tới… Nhan Diệu không nhịn được sa sầm mặt.

Ra khỏi nhà Nhan Diệu, Tô Nhuyễn thở dài: “Hứa Tử Yến kia… Rõ ràng việc nên làm đều đã làm, lại không nói gì cả, đúng là…”

“Giữa vợ chồng đáng lẽ nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mới đúng.”

Thấy Lộc Minh Sâm như suy từ điều gì, cô hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Lộc Minh Sâm trả lời theo bản năng: “Con rùa Tiểu Ba của bác sĩ Ôn, hình như không ở bệnh viện.”

Tô Nhuyễn:……

“Đừng làm bậy, cha mẹ Nhan Diệu ở cùng đó.”

Lộc Minh Sâm nói: “Tốt xấu gì cũng từng là bạn, tới nhà thăm hỏi cũng bình thường.” Sau đó anh lại nói: “Em xem, lần trước hiệu quả tốt biết mấy.”

Nghĩ tới thay đổi của Hứa Tử Yến, Tô Nhuyễn không tìm được lời nào để nói.

Vân Chi

Bác sĩ Ôn đang cho Tiểu Ba ăn đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Một ngày sau, Tô Nhuyễn cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô nhìn Lý Nhược Lan đang mỉm cười trước mặt, nhỏ giọng nói với Lộc Minh Sâm: “Anh có cảm thấy mẹ em có điểm không thích hợp không?”

Loading...