Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 483: Nhan Diệu cần người theo đuổi (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 08:57:47
Lượt xem: 559

Một đám người vui vẻ cơm nước xong (Ngoại trừ Hứa Tử Yến), sau đó ai về nhà nấy nghỉ ngơi.

Hứa Tử Yến đi theo Nhan Diệu, cô ấy không nói lời nào, anh ta đành phải cố gắng tìm chủ đề: “Anh mang cho em chút quà, em xem có thích không?”

Nhan Diệu nhìn đống đồ trong góc nhà, mỉm cười nói: “Sau này không cần mang cho tôi, bây giờ tôi sống khá tốt.”

Vân Chi

“Ở nơi này sẽ không ai để ý có phải hàng hiệu hay không.”

Hai người lại lâm vào trầm mặc.

Nhan Diệu coi đối phương như người vô hình, có điều khi rửa mặt xong lên giường nằm, cô ấy lại đỡ eo theo bản năng.

Cuối cùng Hứa Tử Yến không nhịn được đến gần, vươn tay đặt trên eo cô ấy, học theo Lục Thần Minh, vụng về xoa bóp: “Ngày nào cũng đau à?”

Nhan Diệu không từ chối, chỉ hiểu chuyện nói: “Cũng bình thường.”

Đột nhiên Hứa Tử Yến nhớ tới khi cô ấy tốt nghiệp đại học, khi đó anh ta vừa cầu hôn, cô ấy nằm trong ngực, hạnh phúc mặc sức tưởng tượng sau này sẽ sinh cho mình cục cưng thế nào…

Khi đó anh ta nghĩ, giống Nhan Diệu là tốt nhất, nhỏ xinh đáng yêu, biết giả khóc lừa mình, biết tinh quái làm nũng, sẽ ôm cổ anh ta gọi cha.

Chỉ nghĩ thôi trái tim đã mềm nhũn rồi.

Nhừng mà khi cô ấy thật sự mang thai, lại không còn hạnh phúc mặc sức tưởng tượng như trước, thậm chí cả cô ấy cũng đã mất đi sức sống.

Nghĩ đến những chuyện mình điều tra được trong hai tháng qua, Hứa Tử Yến không nhịn được ôm chặt cô ấy: “Diệu Diệu, xin lỗi.”

Vốn dĩ anh ta muốn cho Nhan Diệu cuộc sống yên bình, lại không ngờ để đám người kia chui chỗ trống, khiến Nhan Diệu cho rằng cô ấy không được coi trọng, khiến cô ấy chịu nhiều ấm ức hơn.

Là anh ta không bảo vệ tốt Nhan Diệu.

Nhan Diệu không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Anh nói xin lỗi em quá nhiều rồi.”

“Anh Yến, lần này đến lượt em nói xin lỗi anh, em phải nuốt lời rồi, em kiên trì không nổi nữa.”

“Chúng ta ly hôn đi.”

Cả người Hứa Tử Yến cứng đờ, thất thố vặn bả vai cô ấy quay lại: “Diệu Diệu!”

Nhan Diệu nhìn anh ta: “Em chỉ cần đứa nhỏ, những thứ khác đều không cần.”

Hứa Tử Yến cắn răng, sắc mặt lạnh hơn: “Anh không đồng ý, anh không đồng ý.”

Anh ta cố gắng dịu giọng: “Anh đã xử lý rõ chuyện Lan Thu Nhụy rồi, sau này cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em, đợi anh giải quyết xong chuyện nhà cũ, anh sẽ ở bên em nhiều hơn.”

Hiếm khi anh ta nói nhiều như vậy, nhưng mà Nhan Diệu đã không cần.

“Em mệt rồi, ngủ trước đi.” Dứt lời lập tức nhắm mắt lại, dù sao anh ta sẽ mau chóng rời đi, tranh cãi kiểu này quá vô nghĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-483-nhan-dieu-can-nguoi-theo-duoi-1.html.]

Hiển nhiên Hứa Tử Yến cũng đoán được cô ấy định làm gì, nhìn đối phương nhắm chặt hai mắt, lại lần nữa cảm nhận được sự suy sụp chán chường.

Lẳng lặng nằm xuống cạnh cô ấy, trong đầu Hứa Tử Yến đã loạn không thôi, không biết qua bao lâu, đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc nức nhở nghẹn ngào từ bên cạnh truyền đến.

Hứa Tử Yến sửng sốt, vội vàng đứng dậy, bật đèn lên lại trông thấy Nhan Diệu với khuôn mặt đầy nước mắt.

Lòng Hứa Tử Yến đau xót, vội vàng lay tỉnh cô ấy: “Diệu Diệu, Diệu Diệu!”

Nhan Diệu mở to mắt, Hứa Tử Yến ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ sống lưng trấn an: “Mơ thấy ác mộng à?”

Có lẽ vì mang thai, hơi thở quen thuộc, thân mật đã lâu khiến cảm xúc của Nhan Diệu vỡ òa, cô ấy sụt sịt, nói: “Em muốn ăn cơm chiên trứng…”

Tô Nhuyễn bị tiếng lạch cạch đánh thức, mơ mơ màng màng muốn mở mắt ra, lại bị Lộc Minh Sâm ấn vào lòng, vỗ về sống lưng, nói: “Ngủ đi, là Hứa Tử Yến.”

Tô Nhuyễn mơ hồ cảm giác được tiếng động truyền tới từ phòng bếp, cô thầm nghĩ, coi như chưa hết thuốc chữa.

Có điều cuối cùng cơm chiên trứng của Hứa Tử Yến vẫn không thành, dù nhà họ Hứa có loạn, anh ta vẫn là con trai vợ cả, từ xưa đến nay là đối tượng được hầu hạ, chuyện cơm nước kiểu này chưa bao giờ đụng tay đến.

Nhan Diệu nhìn anh ta đổ non nửa túi gạo vào nồi, nước còn chưa cho đã định châm lửa nấu, vội vàng kéo anh ta sang bên cạnh, tự mình nấu.

Nhưng mà sau khi nấu xong, cô ấy lại hết thèm ăn, xúc hai ba miếng làm dáng rồi quay về ngủ bù.

Khi quay về ổ chăn kia lần nữa, lại biến thành Nhan Diệu lạc quan hiểu chuyện, yếu ớt vừa rồi phảng phất như chỉ là ảo giác.

Hứa Tử Yến lại lần nữa cảm thấy vô lực, tất cả bất lực trong đời anh ta, hình như đều vì Nhan Diệu.

Bởi vì nửa đêm lăn lộn một trận, hôm sau Nhan Diệu ngủ nướng, Hứa Tử Yến thì dậy từ sớm, gọi thư ký tới sắp xếp không ít công chuyện.

Giữa trưa, đối phương mang tới một đống đồ, ngoài công văn tài liệu, còn có thêm một đống sách dạy nấu ăn.

Nhưng mà Hứa Tử Yến không có cơ hội thực hành, bởi Nhan Diệu không còn nói muốn ăn thứ gì.

Ngày sau đó đến lịch hai thai phụ đi khám thai, Lục Thần Minh đi cùng y tá Mễ, Tô Nhuyễn vẫn ở bên Nhan Diệu như cũ, cô thật sự không tín nhiệm Hứa Tử Yến.

Hứa Tử Yến không hề dị nghị, chỉ yên lặng đi bên cạnh, thi thoảng quan sát Lục Thần Minh.

Không biết Lộc Minh Sâm muốn giở trò gì, cũng đi theo Tô Nhuyễn, có điều sau khi tới bệnh viện, anh chào hỏi một câu nói mình có việc rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Trên ghế dài ngoài khoa phụ sản một đám phụ nữ ôm bụng ngồi chờ, đa số đều có chồng đi cùng.

“Muốn ăn bánh hạt mè này à?” Có anh chồng cười ha hả hỏi.

Trên mặt thai phụ kia tràn đầy kinh hỉ, thai phụ bên cạnh thấy thế khen chồng cô ấy một câu, hai người thu thế giao lưu, Hứa Tử Yến ở bên lắng nghe mới biết, mang thai về giai đoạn cuối còn vất vả hơn, chân cẳng sưng vù, không cách nào xoay người, thậm chí đi vệ sinh cũng khó khăn, đều cần có chồng ở bên phụ giúp, khiến anh ta càng hiểu sâu sắc lời Lục Thần Minh nói thai phụ rất nhiều chuyện.

Cũng có vài người đi một mình tới khám thai, khi nhìn thấy người khác có chồng đi cùng đều không nhịn được lộ ra sắc mặt hâm mộ, cho dù không hề oán giận chồng mình, nhưng trong hoàn cảnh như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy chua xót.

Mà trước đây, Nhan Diệu cũng là một trong số đó.

Ở chỗ này, hàng hiệu và châu báu quý trọng gì đó, đều kém một phần đồ ăn vặt, một người kiên nhẫn làm bạn.

Loading...