Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 481: Bị vợ bỏ cũng đáng đời (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 08:57:44
Lượt xem: 507
Hiện giờ ngoài công ty trang sức, trong kế hoạch còn có công ty vệ sĩ, lúc nhẩm tính các phương pháp kiếm tiền thời gian gần đây, Tô Nhuyễn phát hiện ra còn có cổ phiếu. Đợt sóng thị trường tiếp theo sẽ khởi động vào cuối năm, bây giờ có thể bắt đầu mua chứng quyền mua cổ phiếu rồi.
Chuyện này không hề khó, cổ phiếu trước đó là do Đinh Lâu mua, lần này vẫn giao cho anh ta như cũ là được.
Nhan Diệu ở chỗ này rất thư thái, y tá Mễ và cô ấy mang thai xấp xỉ nhau, mỗi ngày đều giao lưu tâm đắc, cũng không lo âu, với cô giáo Hàn có kinh nghiệm thì càng nhiều lời để nói.
Tuy rằng cô giáo Hàn không rõ hoàn cảnh cụ thể của Nhan Diệu, nhưng thấy trong lúc mang thai chồng lại không ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ buồn bực không vui của Nhan Diệu, cô ấy lại nhớ tới bản thân trước kia.
Cô giáo Hàn vừa đi theo Nhan Diệu học cách phối đồ, vừa chỉ vào đoàn trưởng Dư đang tự giác làm việc nhà, nói: “Tôi nói cho cô nghe, đàn ông đều chung một cái đức hạnh.”
Vân Chi
“Trước đây một câu của Tô Nhuyễn đã đánh thức tôi, bản thân còn không tự yêu mình, có tư cách gì mong người khác tới yêu mình?”
“Cho nên, đầu tiên chúng ta phải tự mình sống vui vẻ trước đã, cuộc sống tốt rồi, sau này muốn tìm đàn ông kiểu nào chẳng được.”
Đoàn trưởng Dư đang làm cỏ lập tức đứng dậy trừng mắt lườm cô ấy: “Em còn muốn tìm đàn ông kiểu nào?”
Cô giáo Hàn nhìn lại anh ta, nói: “Tôi không được rồi, quân hôn, muốn ly hôn cũng không được, nhưng cô thì khác, tuổi trẻ xinh đẹp, người này không được thì đổi người khác.”
Đoàn trưởng Dư nổi giận: “Nghe giọng em có vẻ tiếc nuối quá nhỉ? Nếu không phải quân hôn, em định ly hôn với anh sao?”
Cô giáo Hàn coi như không nghe thấy lời anh ta nói, vẫn tiếp tục tâm sự với Nhan Diệu: “Tóm lại, đừng khiến bản thân chịu ấm ức.”
Thái độ ấy khiến đoàn trưởng Dư càng giận hơn.
Nhan Diệu thì không nhịn được cười rộ lên.
Ngày hôm sau cô đi theo cô giáo Hàn đến sân thể dục xem quân nhân huấn luyện, ánh bình minh chiếu rọi khắp thao trường, sinh cơ bừng bừng.
Nơi này tất cả đều mộc mạc, cuộc sống hào môn hai năm giống như một giấc mơ hoa lệ, tuy rằng tươi đẹp, lại như đi trên băng mỏng, cuối cùng chỉ còn lại cô tịch.
Bây giờ tỉnh mộng rồi, cô càng thích cuộc sống mộc mạc đơn sơ nhưng kiên định hiện có.
Xin lỗi, Hứa Tử Yến, em muốn yêu bản thân mình hơn.
Sau đó Nhan Diệu khôi phục lại tinh thần sáng láng như lần đầu mới gặp, Tô Nhuyễn dùng xe máy chở cô ấy đi làm, đón cô ấy về mỗi ngày, thời gian của hai người được đều được xắp lịch kín mít.
Hai tháng sau, mấy món đồ trang sức mới do Thế Ngoại Tiên tung ra thị trường đều bán cực kỳ chạy, kiểm kê cuối tháng phát hiện ra doanh thu tăng lên không ít, Tô Nhuyễn bỏ tiền mời nhân viên ra ngoài liên hoan, cô ấy và Nhan Diệu thì về nhà ăn mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-481-bi-vo-bo-cung-dang-doi-1.html.]
Hôm nay, bọn họ hẹn nhau cùng về nhà ăn một bữa tiệc nướng BBQ.
Khi về đến nhà, một chiếc siêu xe màu đen đang dừng trước cửa, Lục Thần Minh vừa thêm củi vào lò nướng vừa nói chuyện với người đàn ông lạnh lùng bên cạnh: “Không phải tôi nói cậu đâu, nhưng dù bận thế nào, vợ mang thai vẫn phải ở bên cạnh, hai tháng đều không tới thăm lấy một lần, có người làm chồng như cậu sao? Phụ nữ mang thai nhiều chuyện lắm.”
Y tá Mễ ở bên cạnh, bụng đã hơi nhô lên, mắng: “Sao hả? Anh chê tôi nhiều chuyện sao? Vậy thì xin lỗi, đáng lẽ không nên mang thai.”
“Chậc chậc.” Lục Thần Minh mang dáng vẻ đã tập mãi thành quen, cũng không phản bác: “Em đừng cúi người, muốn lấy thứ gì? Ớt hay hành?”
“Ớt.”
Y tá Mễ nói xong, anh ta xuống ruộng hái mấy quả ớt chỉ thiên mang về đưa cho cô ấy: “Em qua bên kia ngồi xem là được, không nhiều việc lắm.”
Y tá Mễ ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Nhuyễn và Nhan Diệu, vui vẻ nói: “Về rồi à? Mau lên, chỉ chờ hai người thôi đó.”
Hứa Tử Yến nhìn đến Nhan Diệu, nhanh chân ra ngoài đón: “Diệu Diệu.”
Thấy cô ấy xuống xe, vội vàng đỡ lấy, mắt dừng trên cái bụng đã hơi nhô ra của cô ấy, ánh mắt dịu dàng.
Nhan Diệu lại khách sáo nói: “Tới rồi à?”
Hứa Tử Yến mím môi, đỡ cô ấy vào nhà: “Em thế nào?”
Nhan Diệu cười nói: “Khá tốt, mọi người ở nơi này đều rất quan tâm em.”
Hứa Tử Yến ừ một tiếng, sau đó hai người hết chuyện để nói. Trước kia đều là Nhan Diệu nói líu ríu không ngừng, bây giờ cô ấy không mở miệng nữa, giữa hai người dường như có một bức tường ngăn cách, khiến anh ta không thể tới gần.
Hứa Tử Yến đi theo Nhan Diệu về phòng, căn phòng này không lớn, thậm chí không tính là sạch sẽ, khiến Hứa Tử Yến nhớ tới phòng ký túc xá của cô ấy trong trường đại học, phòng cũng như vậy, trên giường trên bàn luôn có chút đồ vật nhỏ thuộc về con gái, vừa đáng yêu vừa hoạt bát.
Nhưng mà sau khi kết hôn, anh ta không trông thấy nữa.
Trong góc phòng là một đống hàng hiệu chất chồng lên nhau, nhưng mà Nhan Diệu không thèm nhìn một cái, chỉ hỏi: “Mệt muốn c.h.ế.t rồi nhỉ, có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Hứa Tử Yến lắc đầu, trong lòng có chút bất an, tuy rằng vẫn là lời nói cũ, nhưng anh ta cảm nhận được khoảng cách giữa hai người.
Cô hỏi thăm không giống vợ đang hỏi chồng, mà giống hỏi thăm khách từ xa tới.
Nhan Diệu kiến nghị: “Cởi tây trang ra, lát nữa ăn đồ nướng trong sân, dễ dính dầu mỡ.” Sau đó lại nói: “Tôi ra ngoài giúp đỡ.”