Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 480: Cần rất nhiều tiền

Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:56:02
Lượt xem: 515

Nhà họ Hứa ở Cảng Thành rối loạn có tiếng.

Tương lai còn có chuyện khiến người ta khiếp sợ chính là Hứa Tử Yến thân là con vợ cả nhà họ Hứa, cuối cùng lại rời khỏi gia tộc, quay về lục địa khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, sáng lập nên Ảnh thị Tiếu Nhan.

Sau đó ảnh thị Tiếu Nhan nhanh chóng quật khởi, trở thành một trong ba ông trùm đứng đầu mảng phim ảnh và truyền hình trong cả nước.

Đương nhiên, anh ta nổi tiếng không chỉ vì là người có năng lực xuất sắc, hành động quyết đoán, mà vì anh ta là Boss lớn của công ty điện ảnh lại lạnh lùng không gần nữ sắc, dưới trướng có không ít mỹ nữ đỉnh cấp lại giữ mình trong sạch, bất kỳ ai muốn lợi dụng anh ta tạo tin đồn tai tiếng, không quan tâm người đó có nổi tiếng hay không, đều bị đuổi khỏi công ty, không thì tuyết tàng, tóm lại là “Sợ vợ có tiếng”.

Đây cũng là lý do vì sao trước đây Tô Nhuyễn cảm thấy cái tên Nhan Diệu rất quen tai, là vợ của Hứa Tử Yến, tất nhiên cô ấy phải tham dự một vài sự kiện đông người, chỉ là khi đó khí chất của cô ấy đoan trang khéo lẽo, cộng thêm các mác “Vợ dữ”, hoàn toàn khác dáng vẻ tinh nghịch thích diễn kịch của cô ấy, Tô Nhuyễn mới không liên tưởng đến.

Chưa nói tới những tin đồn đời sau có phải thật hay không, chỉ riêng tối hôm ở hộp đêm Paris thôi, thái độ lo lắng của Hứa Tử Yến với Nhan Diệu không thể làm giả được.

Người ta đều nói, yêu một người sẽ không giấu được, anh ta lạnh lùng thật, nhưng khi Nhan Diệu gặp nguy hiểm lại phấn đấu quên mình, thậm chí không nỡ để cô ấy chịu một chút ấm ức…

Tô Nhuyễn thở dài: “Nhan Diệu, cô có nhớ ngày chúng ta tới câu lạc bộ đêm…”

Nhan Diệu cho rằng cô muốn nhắc tới chuyện Hứa Tử Yến cứu mình, nên cười nói: “Thật ra ngày đó, đổi lại là Lan Thu Nhụy, anh ấy cũng sẽ làm chuyện tương tự.”

“Anh ấy là người rất có trách nhiệm, từ trước đến nay đều đáng tin cậy, nếu không trước kia tôi sẽ không bị anh ấy mê hoặc khiến đầu óc choáng váng.”

“Thật ra tôi tin anh ấy và Lan Thu Nhụy không có quan hệ thực chất nào, đối với ai với việc gì anh ấy đều nghiêm túc có trách nhiệm, thậm chí hơi cổ hủ, ngay cả hứa hẹm cũng không mở miệng, nhưng một khi đã quyết sẽ phụ trách đến cùng.”

Cô ấy cười tự giễu: “Ví dụ như tôi, bây giờ còn cả đứa nhỏ này.”

Tô Nhuyễn cười: “Không phải tôi muốn nói điều này, tôi muốn nói, hôm đó trước khi vào câu lạc bộ đêm rõ ràng cô rất sợ hãi, cảm thấy như bên trong có hồng thủy mãnh thú, nhưng mà sau khi đẩy cửa bước vào, thật ra không phải như vậy, không phải sao?”

“Có một số việc tôi kiến nghị cô nên tìm hiểu rõ ràng, không vì điều gì khác, coi như cho bản thân một câu trả lời, nếu không cái gai luôn cắm trong lòng, ngược lại khiến cô không cách nào dứt khoát buông tay.”

Nhan Diệu suy tư: “Cô nói rất đúng.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn không nói thêm nữa, thật ra trong mắt cô, vẫn là lỗi của Hứa Tử Yến, cho dù anh ta thật sự yêu Nhan Diệu, nhưng lại không cho cô ấy đủ cảm giác an toàn…

Vốn dĩ chênh lệch về gia thế đã khiến Nhan Diệu thấp thỏm lo âu, cộng thêm người xấu bụng tận dụng mọi cơ hội châm ngòi, với người chìm đắm trong tình yêu lo được lo mất mà nói, hiển nhiên rất thống khổ.

Nhan Diệu phải xây dựng lại tự tin và lòng tín nhiệm, Hứa Tử Yến cũng phải học được cách chia sẻ với cô ấy, không ai có thể hỗ trợ.

Đêm hôm đó Tô Nhuyễn vô cùng nhiệt tình, Lộc Minh Sâm bị cô quấn lấy hận không thể c.h.ế.t trên người Tô Nhuyễn.

“Lại làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn ôm eo anh: “Không có gì, chỉ cảm thấy mình rất may mắn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-480-can-rat-nhieu-tien.html.]

So sánh với nhau, tuy rằng ban đầu gã này khiến người ta giận thật, nhưng sau khi xác định tình cảm, anh ấy chỉ tiến không lùi, chưa từng khiến cô lo lắng bất an chút nào.

Lộc Minh Sâm nghe xong lý do của cô, lại xoay người ép cô xuống dưới: “Anh cảm thấy mình may mắn hơn…”

Quả nhiên, phải so sánh mới thấy mình hạnh phúc thế nào.

Ngày Hứa Tử Yến tới nhà, anh ta đi trước xách theo túi lớn túi nhỏ, một chiếc xe jeep không chất đủ, phải hai chiếc xe mới chở hết.

Y tá Mễ nhìn đồ đạc đầy nhà, líu lưỡi: “Đây là cuộc sống của kẻ có tiền sao? Quá hạnh phúc rồi.”

Nhan Diệu cười nói: “Mấy thứ này quá nhiều, tôi không dùng hết, lát nữa chị Mễ lấy một chút đi.”

Y tá Mễ không khách sáo, quan hệ thân thiết đều bắt đầu từ có qua có lại.

Nhan Diệu không đi, với Tô Nhuyễn mà nói là chuyện rất tốt.

Vốn dĩ cô đã chuẩn bị tâm lý Nhan Diệu đi khỏi, cô lại phải tìm nhân viên thiết kế rồi, bởi vì đám người Ngưu Xuân Phân vẫn chưa đạt đến trình độ có thể thiết kế đơn độc.

Bây giờ à, ít nhất còn hơn nửa năm nữa, đủ để cô bồi dưỡng một vài người mới rồi.

Tranh thủ thời gian nghỉ hè Tô Nhuyễn lại tuyển chọn bồi dưỡng thêm một nhóm người, cả ngày bận rộn chân không chạm đất.

Thấy cô lại thức khuya viết bản kế hoạch, Lộc Minh Sâm không nhịn được khuyên nhủ: “Chuyện này cứ từ từ, bây giờ đã giải quyết vấn đề công việc cho đa số người rồi, chính ủy Vương còn không sốt ruột, em sốt ruột cái gì?”

Tô Nhuyễn không ngẩng đầu lên: “Lên sẵn kế hoạch cho công việc, vào học rồi em không phải nhọc lòng nữa.”

“À, đúng rồi, có phải Hứa Tử Yến đang cần vệ sĩ không?” Tô Nhuyễn hỏi: “Bây giờ anh còn bao nhiêu chiến hữu có thân thủ tốt? Em muốn thành lập công ty vệ sĩ.”

Lộc Minh Sâm kéo cô lên, ấn trên giường: “Cứ xử lý tốt nhà máy đã rồi tính sau, em định phân thân đấy à?”

Tô Nhuyễn ôm cổ, hôn anh, cô không cách nào chậm lại.

Tuy rằng cố gắng phản bác, nhưng lời Tô Thanh Thanh nói vẫn là một cây gai đ.â.m trong lòng cô.

Cô biết, vận mệnh của người khác có thể thay đổi, nhưng Lộc Minh Sâm thì khác: Anh hy sinh trong đợt lũ năm chín mươi tám.

Là thiên tai con người không thể thay đổi…

Nhưng cô vẫn muốn sửa lại. Có lẽ không ngăn được vụ thiên tai kia xảy ra, không ngăn được sứ mệnh của quân nhân Hoa Quốc, vậy thì cô phải cải thiện điều kiện cứu viện, cải tiến trang bị cứu viện, dù chỉ thêm một chút hy vọng cô vẫn phải cố gắng thay đổi.

Những chuyện này đều cần tiền, cần rất nhiều tiền.

Loading...