Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 479: Tổng tài lạnh lùng và tiểu kiều thê mang bầu chạy trốn

Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:56:00
Lượt xem: 467

Nhan Diệu đến nhà Tô Nhuyễn ở.

Tô Nhuyễn mới biết vì sao Hứa Tử Yến lại lo lắng như vậy, bởi vì đám bắt cóc bọn họ hôm đó không phải đồng lõa với đám cướp ở câu lạc bộ đêm Paris, mà có quan hệ với nhà họ Hứa ở Cảng Thành, cố ý nhằm vào vợ chồng bọn họ, đương nhiên khiến người ta khó đề phòng hơn rồi.

Nhan Diệu không trở về nhà, không phải vì tránh đầu sóng ngọn gió, mà vì muốn ly hôn.

Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng biết rõ khúc mắc giữa hai người bọn họ.

“Anh ấy là nam thần trong trường học, đẹp trai, thông minh, đáng tin cậy, chỉ là hơi lạnh lùng. Nhưng từ ánh mắt đầu tiên tôi đã thích anh ấy, dần dần vướng sâu trong vũng lầy không thể tự kềm chế.”

Nhan Diệu cười nói về thủa ban đầu tươi đẹp: “Theo đuổi anh ấy suốt ba năm, từ năm nhất đến năm ba, trong khoảnh khắc anh ấy nói câu đồng ý, tôi thật sự cảm thấy cả thế giới đều nở hoa.”

“Khi đó ngây thơ cho rằng, chỉ cần anh ấy thích tôi một chút, là tôi có thể kiên trì yêu anh ấy cả đời…” Nói đến đây, hai mắt Nhan Diệu trở nên ảm đạm: “Sau đó tôi mới biết, thật ra ngay từ đầu chúng tôi đã sai.”

“Chỉ vì giận dỗi người nhà, anh ấy mới cưới tôi về mà thôi.”

“Lan Thu Nhụy mới là người con dâu mẹ anh ấy coi trọng, hai người là thanh mai trúc mã, gia thế lại tương đương, nghe nói vốn dĩ định đính hôn rồi, nhưng vì Lan Thu Nhụy đi du học nước ngoài không thể quay về, anh ấy mới tức giận…”

“Sau này tôi mới biết, một ngày trước khi nhận lời tôi, anh ấy vừa cãi nhau với Lan Thu Nhụy vì chuyện đính hôn, sau đó chia tay.”

“Cùng ngày Lan Thu Nhụy về nước, anh ấy cầu hôn tôi.”

“Nói là cầu hôn…” Nhan Diệu cười, nhưng mắt lại đong đầy nước: “Thật ra chỉ là dẫn tôi đi mua nhẫn kim cương, rồi trực tiếp đeo lên tay tôi.”

“Với tính cách lạnh như băng của anh ấy, có thể làm như vậy, đã khiến tôi vui lắm rồi, khi đó tôi thật sự cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

……

“Cha mẹ tôi từng khuyên nhủ, nói không môn đăng hộ đối, nhà họ Hứa quá loạn, anh ấy lại không hiểu phong tình, tôi sẽ rất vất vả.”

Nhan Diệu mỉm cười: “Nhưng tôi không nghe lọt tai, kiên định cho rằng chỉ cần nơi nào có anh ấy, dù trắc trở khó khăn ra sao tôi đều có thể kiên trì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-479-tong-tai-lanh-lung-va-tieu-kieu-the-mang-bau-chay-tron.html.]

“Đáng tiếc, từ khoảnh khắc bước chân vào cuộc hôn nhân kia, tôi đã phải sống trong bão tố.”

“Hôn lễ bố trí theo kiểu Lan Thu Nhụy thích, người ở bên mẹ anh ấy cũng là Lan Thu Nhụy, mọi người đều gọi tên Lan Thu Nhụy, giống như tôi chỉ là kẻ làm nền.”

“Lúc đó tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy, nhìn anh ấy cười với mình, lại có lòng tin. Tôi tự cổ vũ bản thân, cuối cùng người anh ấy cưới vẫn là tôi, anh ấy cũng từng khom lưng buộc dây giày cho tôi, từng động tình cúi đầu hôn tôi, người danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh anh ấy là tôi, tôi mới là bà chủ nhà họ Hứa.”

“Nhưng mà sau khi kết hôn, chúng tôi không ở lại nhà họ Hứa, anh ấy mua một căn nhà riêng làm phòng tân hôn, tháng đầu tiên còn tốt, ít nhất tôi có thể gặp mặt anh ấy mỗi ngày, nhưng mà sau này càng ngày anh ấy càng bận.

Nói tới đây, hình như Nhan Diệu cảm thấy buồn cười: “Nói ra khả năng cô không tin, mỗi đêm chúng tôi cùng ngủ trên một chiếc giường, nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên anh ấy nói một câu ngủ ngon trước khi đi ngủ, cả ngày chúng tôi đều không nói với nhau câu nào, vì mỗi đêm đều là tôi chờ anh ấy, sau khi ngủ quên anh ấy mới trở lại, mà sáng hôm sau khi thức dậy anh ấy đã đi rồi.”

“Tất cả mọi chuyện nhà họ Hứa dường như đều không liên quan đến tôi, tôi là cô vợ được cưới hỏi đàng hoàng lại sống như tình nhân yêu đương vụng trộm bên ngoài.”

“Tôi đã từng cố gắng, từng mời giáo viên chuyên dạy lễ nghi quy củ học tập chăm chỉ, sau đó về nhà cũ vào ngày sinh nhật em gái anh ấy…”

Hình như nhớ tới hoàn cảnh chật vật của mình hôm đó, Nhan Diệu lại cười rộ lên: “Người nhà bọn họ thân mật với Lan Thu Nhụy, lại châm chọc mỉa mai tôi, khinh thường tôi, làm khó tôi.”

“Ngay cả anh ấy cũng lạnh lùng, kéo tôi rời khỏi bữa tiệc.”

“Tôi mang khuôn mặt xám như tro về nhà, đột nhiên cảm thấy không kiên trì nổi nữa…”

Vân Chi

“Trước đây rõ ràng người lạnh như núi băng tôi vẫn dám theo đuổi, sau này lại hèn mọn nhút nhát như kẻ ăn xin, mỗi ngày đều cẩn thận cầu xin anh ấy bố thí cho một chút dịu dàng.”

Cuối cùng Nhan Diệu lau nước mắt: “Tôi không muốn tiếp tục như vậy, cha mẹ tôi sinh tôi ra, thương tôi, nuông chiều tôi, không phải để tôi sống ti tiện như con kiến.”

Tô Nhuyễn thở dài: “Hai người chưa từng thẳng thắn tâm sự với nhau sao? Những chuyện này đều do chính miệng anh ta thừa nhận à?”

Nhan Diệu lắc đầu: “Anh ấy là kiểu người ít nói, đặc biệt không thích nhắc tới chuyện trong nhà.”

“Có đôi khi không nhịn được tôi cũng mở miệng nhắc tới, nhưng anh ấy nghe xong lập tức nhíu mày. Vốn dĩ thời gian chúng tôi bên nhau đã không nhiều lắm, thấy tâm trạng anh ấy không tốt tôi không dám chọc giận anh ấy, khi tâm trạng anh ấy tốt, tôi lại không nỡ phá hư bầu không khí.”

“Kết hôn hai năm, thậm chí tôi còn không hiểu rõ tình hình nhà họ Hứa, cô nói xem có buồn cười không?”

Tô Nhuyễn lại cho rằng, khả năng mọi chuyện không giống những gì Nhan Diệu nghĩ.

Loading...