Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 477: Đánh hay lắm
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:55:57
Lượt xem: 542
“Nói giống như cô rất hiểu về bọn họ vậy.” Tô Nhuyễn khinh thường: “Tôi nhớ đời trước cô làm ổ ở Tây Bắc quá nửa đời người, có thể gặp được nhân vật lớn nào chứ?”
“Người ta để ý nhiều lắm, cô đừng biến khéo thành vụng.”
Có điều lần này Tô Thanh Thanh lại vô cùng tự tin: “Chuyện này không cần chị nhọc lòng, tôi hiểu bọn họ hơn chị…”
Tô Nhuyễn yên lặng lắng nghe một lúc lâu, cuối cùng đã hiểu rõ nguyên nhân, hóa ra Hứa Tử Yến và Nhan Diệu là cha mẹ của nam chính trong nguyên tác.
Tuy rằng không được miêu tả nhiều lắm giống cha mẹ nữ chính, nhưng so với tin tức về thân phận cha mẹ nữ chính, cha họ Lộc, là quân nhân, mẹ là giáo viên phổ thông rất nhiều người đều có thể làm, hiển nhiên cha của nam chính với gia thế hiển hách dễ xác nhận hơn nhiều: Xuất thân từ Cảng Thành, chủ tịch hãng phim ảnh Hoa Vinh một trong ba ông trùm giới giải trí, họ Hứa.
Đời trước tuy rằng Tô Thanh Thanh không cách nào với tới đối phương, nhưng vì vẫn luôn ảo tưởng con gái mình là nữ chính, nên rất chú ý đến chuyện nhà họ hứa.
Báo chí Cảng Thành lại vô cùng thích viết về tin tức yêu hận tình thù trong hào môn, sau đó tới thời internet phổ biến đúng là để cô ta tìm hiểu được không ít. Ví dụ như khi còn trẻ Hứa Tử Yến và vợ anh ta từng gặp cảnh bắt cóc ở thành phố Thân, sau khi được cứu lại không bởi vậy mà làm lành, ngược lại quan hệ căng thẳng đến mức ra ở riêng.
Nam chính là do một mình bà Hứa sinh ra ở thành phố Thân.
Mà nguyên nhân Tô Thanh Thanh tự tin như vậy chính vì điều này, mang thai là khi người phụ nữ yếu ớt nhất, bên người Nhan Diệu lại không có ai khác.
“Con cái là ràng buộc tốt nhất trên thế giới này, chỉ có người đã từng làm mẹ mới có thể thấu hiểu và bao dung lẫn nhau.” Cảm giác thân thiết và cảm giác an toàn, là người làm mẹ, cô ta có ưu thế hơn Tô Nhuyễn.
Tô Thanh Thanh nở nụ cười tràn đầy ác ý: “Có điều chắc chị vĩnh viễn không cách nào lý giải cảm giác ấy đâu, cho nên tôi có thể giúp cô ấy, chị thì không.”
Cô ta cảm khái: “Nên tôi mới nói, rất nhiều chuyện không phải chị cứ cố gắng là có thể thay đổi, ví dụ như chị trọng sinh một đời vẫn không cách nào sinh con như cũ, bây giờ có Lộc Minh Sâm bảo vệ chị, chỉ cần anh ta vẫn tham gia quân ngũ, vài năm sau sẽ phải c.h.ế.t như cũ…”
Tô Nhuyễn lạnh lùng nhìn về phía cô ta.
Tô Thanh Thanh lại cho rằng cuối cùng cũng thắng được Tô Nhuyễn một ván, đắc ý nói: “Tôi không biết chị dùng biện pháp gì kéo được bà Hứa tới thành phố Yến, nhưng bây giờ nể mặt Lộc Minh Sâm, Hứa Tử Yến còn khách sáo với chị vài phần, khi Lộc Minh Sâm chết…” Số di sản mà Tô Nhuyễn gọi là kếch xù, trước mặt nhà họ Hứa chỉ như chín trâu mất sợi lông.
“Bốp!”
Tô Thanh Thanh đang tràn ngập ác ý mặc sức tưởng tượng bị một cái tát vang dội cắt ngang, cảm giác nóng rát trên mặt truyền đến, khiến cô ta khiếp sợ ôm mặt nhìn Tô Nhuyễn: “Chị đánh tôi!”
Tô Nhuyễn lại vung tay đánh thêm một cái, rồi lạnh lùng nói: “Còn dám trù ẻo anh ấy, xem tôi có đánh c.h.ế.t cô không!”
Thấy người chung quanh nhìn qua, Tô Nhuyễn cao giọng nói: “Đúng, tham gia quân ngũ dễ hy sinh, nhưng đó là hy sinh vì ai?”
“Cuộc sống của cô không nhờ có bọn họ bảo vệ sao? Chỉ vì không muốn thấy tôi sống tốt, cô liền trù ẻo anh ấy chỉ cần tham gia quân ngũ sẽ chết? Ngu muội vô tri cũng phải có mức độ chứ!”
Trong bệnh viện này đa số là quân nhân và gia đình quân nhân, sao chịu nổi lời này, một bà lão nhíu mày nói: “Dù thế nào cũng không nên lôi chuyện tham gia quân ngũ hy sinh ra làm chuyện vui đùa.”
Có người khinh bỉ: “Đánh hay lắm, còn mắng còn đánh, lắm kẻ ngu ngốc không nghe hiểu đạo lý, phải động tay dạy dỗ mới được.”
……
Hai má Tô Thanh Thanh nóng rát, cô ta không chỉ bị đánh, còn phải đối mặt với đám đông chỉ trích, tức giận đến mức n.g.ự.c lên xuống phập phồng, đứa trẻ trong lòng cũng tỉnh lại quơ quắng tay chân khóc lớn. Cô ta nghiến răng, oán hận nhìn Tô Nhuyễn, cười lạnh: “Không cho tôi nói sao? Vậy có bản lĩnh chị ngăn cản đi! Tôi chống mắt lên xem!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-477-danh-hay-lam.html.]
Dứt lời cô ta ôm con đi thẳng.
Tô Nhuyễn không nhịn được siết chặt nắm đấm……
Ra khỏi phòng khám, không trông thấy Tô Thanh Thanh đâu, Nhan Diệu nghi hoặc hỏi: “Tô Thanh Thanh đâu rồi?”
Tô Nhuyễn không hề giấu giếm: “Bị tôi đánh chạy rồi, thật ra chúng tôi là chị em họ, có điều trước giờ không hợp nhau.”
Những chuyện khác cô không nhiều lời, cũng không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, dù sao lần này Tô Thanh Thanh đúng là ân nhân cứu mạng của Nhan Diệu và Hứa Tử Yến, cô không định làm khó Nhan Diệu.
Nhan Diệu sửng sốt, nhưng không hỏi thêm điều gì, chỉ kéo tay cô, cười nói: “Chúng ta đi kiểm tra tiếp đi.”
Tô Nhuyễn đi cùng cô ấy dạo khắp các phòng một lượt, cuối cùng trở lại phòng bệnh.
Chỉ một lát sau, Lộc Minh Sâm và Hứa Tử Yến đã trở lại.
Nhìn thấy Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn nhanh chân đứng dậy qua đón. Lộc Minh Sâm duỗi tay ôm lấy cô một cách tự nhiên, tay còn lại gõ mũi cô một cái, cười nói: “Sao thế? Ai chọc em?”
Tô Nhuyễn lắc đầu không nói gì, lại dựa vào người Lộc Minh Sâm không rời đi.
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô, bật cười: “Sao hôm nay lại giống trẻ con thế.” Nhưng vẫn để cô tùy ý.
Hứa Tử Yến cũng đang hỏi han Nhan Diệu, xác nhận cô ấy đã kiểm tra xong hết, sức khỏe không có vấn đề gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bọn họ như có chuyện muốn nói, Tô Nhuyễn lập tức kéo Lộc Minh Sâm cáo từ.
Đợi lên xe rồi, Tô Nhuyễn mới ôm chặt lấy eo Lộc Minh Sâm, không buông tay.
Lộc Minh Sâm cúi đầu hôn lên trán cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Nhuyễn nhắc lại lời Tô Thanh Thanh vừa nói, khinh bỉ: “Con điên tự cho là đúng, suốt ngày dựa vào chút ảo tưởng đáng thương này để tự sướng.”
“Hoắc Hướng Dương có mệnh phát đạt? Đúng là nực cười!”
“Em không thay đổi được vận mệnh? Không phải vận mệnh của em, nhà họ Ngôn, Triệu Lôi, Hoàng Tiểu Thảo và cả Diệp Minh, đều đã sửa lại sao?”
“Còn anh nữa, cũng đã thay đổi.” Lộc Minh Sâm nâng mặt cô lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Trước đây không phải chính ủy Vương từng nói, nếu anh có một cô vợ, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi sao?”
“Tuy rằng ông ấy thích nhọc lòng, nhưng ánh mắt rất tinh tường.”
Cuối cùng Tô Nhuyễn mới cười rộ lên, tay ôm lấy cổ anh, nói: “Anh phải sống lâu trăm tuổi đó, nếu không em sẽ bị Tô Thanh Thanh bắt nạt c.h.ế.t mất.”
Vân Chi
Nếu Tô Thanh Thanh ở chỗ này có lẽ sẽ tức hộc máu, rốt cuộc ai bắt nạt ai hả?
Nhưng mà Lộc Minh Sâm lại nghiêm túc nói: “Ừ, lần sau gặp mặt anh sẽ đòi lại giúp em.” Đúng là thèm đòn mà.
Cuối cùng hai người nhìn nhau cười.