Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 476: Số mệnh phát đạt

Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:55:56
Lượt xem: 456

Trên đường tới phòng khám, Nhan Diệu giới thiệu Tô Nhuyễn với Tô Thanh Thanh.

Tô Nhuyễn và Tô Thanh Thanh đều ăn ý không nói ra hai người là chị em họ.

Nghe Nhan Diệu nói đến chuyện tối qua, Tô Nhuyễn mới biết được đại khái.

Ngày hôm qua con trai Tô Thanh Thanh ốm phải tới bệnh viện, tình cờ gặp được Nhan Diệu. Hiển nhiên cô ta biết rõ thân phận bối cảnh của đối phương, nên nhiệt tình khác thường.

Vân Chi

Nhan Diệu vừa mang thai, cô ta lại trùng hợp có cậu con trai hơn ba tháng tuổi, tất nhiên hai người có đề tài để nói rồi. Tô Thanh Thanh biết Nhan Diêu không phải người thành phố Yến, chồng lại bận việc không ở bên, nên lấy lý do thai phụ cần chăm sóc, ở bên hỏi han ân cần đủ kiểu.

Cuối cùng cũng vì phần săn sóc này, đã cứu Nhan Diệu một mạng.

Hơn ba giờ sáng, Tô Thanh Thanh bị con trai đánh thức, con trai khóc không ngừng trong phòng bệnh, cô ta đành phải bế ra ngoài hành lang dỗ dành, ở khoa nhi, chuyện như vậy không hề hiếm thấy.

Có điều Tô Thanh Thanh sẽ không khiến bản thân chịu vất vả, Hoắc Hướng Dương cũng đang trong giai đoạn yêu thích đứa con trai này, cũng không câu oán hận, hai vợ chồng thay phiên nhau bế bồng, vừa dỗ dành vừa nói chút chuyện riêng tư, coi như hòa thuận vui vẻ.

Sau đó Tô Thanh Thanh trông thấy một người đàn ông dìu Nhan Diệu ra ngoài hành lang.

Nếu không quen biết Nhan Diệu, biết cô ấy không có người thân ở nơi này, vẻ ngoài của người kia lại không giống Hứa Tử Yến, người bình thường khả năng sẽ cho rằng người bệnh nào đó đang được người nhà dìu về phòng bệnh.

Nhưng Tô Thanh Thanh biết rõ lai lịch của Nhan Diệu, kết hợp với ký ức đời trước, biết được một vài thủ đoạn bắt cóc lừa bán ở đời sau, lập tức cảm thấy không thích hợp, vì thử, cô ta giả vờ là người quen bước đến dò hỏi, quả nhiên phát hiện ra Nhan Diệu đã mất ý thức, sau đó lớn tiếng kêu lên.

Đối phương thấy tình thế không ổn, túm lấy Nhan Diệu định chạy ra ngoài, Hoắc Hướng Dương lại là người không nhìn nổi cảnh phụ nữ xinh đẹp chịu khổ chịu nạn, cho rằng đối phương chỉ là du côn lưu manh bình thường, tới bắt cóc phụ nữ, lập tức đưa con cho Tô Thanh Thanh, xông đến định cản người.

Lại không ngờ đối phương là tội phạm bắt cóc chuyên nghiệp, ra tay tàn nhẫn, đang vội vàng chạy trốn, xuống tay không hề lưu tình. Hoắc Hướng Dương bị đối phương đ.â.m một nhát, còn bị đá xuống cầu thang, gãy xương tay.

Nhưng bọn họ ầm ĩ như vậy đã tranh thủ được thời gian cho Nhan Diệu, nếu là bệnh viện bình thường, khả năng tên bắt cóc kia còn có thể chạy thoát, nhưng nơi này là bệnh viện quân đội, đa số người nằm viện đều là quân nhân hoặc gia đình quân nhân, chỉ trong nháy mắt đã có không ít người lao tới chế phục tên bắt cóc kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-476-so-menh-phat-dat.html.]

Lúc ấy mọi người cũng tưởng là kẻ trộm trẻ con, trộm phụ nữ, mau chóng phong tỏa bệnh viện, sau đó lại tìm thấy Hứa Tử Yến thiếu chút nữa bị người ta mang đi.

Hiển nhiên, hai vợ chồng đều bị trúng thuốc mê, khả năng sợ mục tiêu quá lớn, nên bọn bắt cóc chia nhau ra hành động.

Đợi người của đồn công án tới, hai vợ chồng cũng tỉnh, đầu tiên lấy lời khai đơn giản, thấy sức khỏe hai người đều không ổn định, mới bảo hai người tĩnh dưỡng trước sau đó tới đồn công an phối hợp điều tra sau.

Hai người chuyển biến tốt đẹp, nghe nói có người bị thương vì cứu bọn họ, đầu tiên vội vàng đến thăm Hoắc Hướng Dương, mới có cảnh tượng trước đó Tô Nhuyễn trông thấy.

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, nếu nói như vậy, dù ban đầu Tô Thanh Thanh ôm mục đích gì, chuyện cứu Nhan Diệu và Hứa Tử Yến vẫn là sự thật.

Hiển nhiên lần này Tô Thanh Thanh rất tự tin, khi Nhan Diệu được y tá Mễ dẫn đi khám, cô ta trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tô Nhuyễn, mở miệng hỏi: “Việc Nhan Diệu xuất hiện ở thành phố Yến, cũng do chị giở trò quỷ à?”

Nghe ý của cô ta, đời trước lúc này Nhan Diệu không ở thành phố Yến?

Tuy rằng Tô Nhuyễn cũng biết một vài chuyện về nhà họ Hứa, nhưng chỉ vì Hứa Tử Yến có thanh danh hiển hách, khó tránh khỏi có người đàm luận, mà ý của Tô Thanh Thanh, hình như rất hiểu về bọn họ.

Tô Nhuyễn thản nhiên nói: “Đúng thì thế nào?”

Tô Thanh Thanh lại cười rộ lên: “Không thế nào, tôi còn phải cảm ơn chị đó, nếu không phải do hiệu ứng bươm bướm chị mang đến, chúng tôi đâu thể gặp được chuyện tốt kiểu này.”

“Chị phát hiện ra chưa?” Tô Thanh Thanh nói: “Rất nhiều chuyện sẽ không thay đổi chỉ vì chị tùy tiện nhúng tay vào.”

“Ví dụ như Hứa Tử Yến và vợ anh ta, dù đã đến thành phố Yến, bọn họ vẫn gặp cảnh bắt cóc như cũ, ví dụ như Hoắc Hướng Dương, dù Cố Vĩ Lương bị chị nẫng tay trên, anh ấy vẫn cứu được Hứa Tử Yến bị chị tốn công mời đến, người này còn phú quý hơn Cố Vĩ Lương nhiều, số phận của chúng tôi vẫn là số phát đạt.”

Tô Nhuyễn cười nhạo: “Cô tự tin quá nhỉ, đừng quên chú Cố “Báo đáp” cô thế nào.”

“Hơn nữa, tôi với Nhan Diệu thân nhau hơn cô nhiều.”

Tô Thanh Thanh xoa mặt đứa trẻ đang ngủ say trong lòng, cười như không cười, nói: “Tô Nhuyễn, lần này chưa chắc đâu.”

Loading...