Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 474: Ở Cảng Thành có thể cưới hai vợ (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:55:53
Lượt xem: 627
Nhan Diệu không nhịn nổi bật cười thành tiếng, Lan Thu Nhụy cũng hiểu ra, người phụ nữ này căn bản đến để trút giận cho Nhan Diệu.
Cô ta hít sâu một hơi, nói: “Bà Lộc, tôi là thanh mai trúc mã của Tử Yến, từ khi sinh ra chúng tôi đã chơi với nhau, nên quan hệ không khác gì anh em ruột thịt.”
“Bởi vậy, tôi cũng coi Nhan Diệu như em dâu, có thể vì tôi không biết ăn nói, khiến cô hiểu lầm, thực tế tôi không hề có ý dạy dỗ Nhan Diệu.”
“Hiểu lầm sao?” Tô Nhuyễn trực tiếp thuật lại một lượt những lời cô ta vừa nói, sau đó chứng thực với Lộc Minh Sâm: “Em hiểu sai thật à?”
Lộc Minh Sâm lười nhác đáp: “Không sai, anh cũng nghĩ như em.”
Tô Nhuyễn nói: “Vậy có thể là do văn hóa khác biệt, tôi nghe xong còn tưởng rằng ngài Hứa và vợ cả của ngài ấy, a không, và cô Lan Thu Nhụy đây vợ chồng ân ái, chỉ là không cách nào có con, nên mới cưới Nhan Diệu gia thế thấp kém về làm công cụ sinh con cho hai người.”
Hứa Tử Yến nhìn về phía Nhan Diệu, anh ta không phải kẻ ngốc, đột nhiên hiểu ra thái độ lạnh nhạt và đủ trò làm khó mình của Nhan Diệu suốt một năm vừa qua…
Tô Nhuyễn lại nói tiếp: “Cho dù tôi hiểu sai, nhưng từ khi Nhan Diệu tới chỗ tôi. cảm xúc vẫn không tốt lắm.”
“Dù ngài Hứa không yêu cô ấy, đơn giản chỉ vì muốn sinh con, nhưng nể tình cô ấy đang mang thai, nói mấy lời dễ nghe cũng không phải chuyện khó nhỉ?”
“Ví dụ như lần này tới thành phố Yến, dù ngài chỉ tới vì công việc, nhưng đã gặp mặt nhau, chỉ cần nói một câu cố ý tới tìm cô ấy, là có thể dỗ cô ấy vui vẻ rồi, còn bớt được không ít phiền phức, cớ sao không làm?”
“Sao phải cố ý chạy tới nói với cô ấy, mọi người đều không để bụng cô ấy có bỏ nhà ra đi hay không, gặp mặt ở thành phố Yến này cũng chỉ là ngẫu nhiên.” Cô đưa ra kiến nghị cho Hứa Tử Yến: “Tôi cảm thấy nếu cô bạn thanh mai trúc mã Lan Thu Nhụy này của ngài không biết nói chuyện, vậy thì đừng để cô ấy tiếp xúc với Nhan Diệu.”
“Trong lúc mang thai, vốn dĩ con gái đã hay suy nghĩ miên man, cảm xúc không ổn định rồi, Nhan Diệu còn xa quê, tâm trạng buồn bực, làm vậy là sợ cô ấy vui vẻ nuôi dưỡng đứa trẻ khỏe mạnh, hay là hy vọng cô ấy luẩn quẩn trong lòng phá bỏ đứa trẻ này.”
Hứa Tử Yến mím chặt môi, vẫn luôn yên lặng không nói gì, lúc này ánh mắt nhìn về phía Lan Thu Nhụy, trong mắt đã ấp ủ gió lốc đáng sợ.
Lan Thu Nhụy nắm chặt tay, cố gắng tỏ vẻ vô tội, mở miệng có chút vô thố: “Xin lỗi, em chưa từng sinh con, không biết những lời này sẽ tạo thành ảnh hưởng như vậy với Diệu Diệu.”
“Chỉ vì thấy anh quá vất vả, Diệu Diệu lại không chịu hiểu cho anh, em mới không nhịn được nói thêm vài câu, sau này sẽ không thế nữa.”
Cô ta co được giãn được, lại nói với Nhan Diệu: “Tôi thật sự chỉ coi anh Tử Yến là anh trai…”
Hứa Tử Yến mở miệng cắt ngang: “Lan Thu Nhụy, cô về trước đi.”
Lan Thu Nhụy sửng sốt, nhìn về phía Hứa Tử Yến.
Hứa Tử Yến lại khom lưng cầm canh gà Tô Nhuyễn đã múc sẵn ra bát, ngồi xuống trước giường bệnh của Nhan Diệu, giương mắt nhìn cô ta: “Vẫn chưa đi?”
Trong lòng Lan Thu Nhụy dâng lên cảm giác bất an, một năm qua dưới sự ủng hộ của bà Cả nhà họ Thái, cô ta luôn thuận buồm xuôi gió, tình cảm giữa Hứa Tử Yến và Nhan Diệu sắp xảy ra vấn đề rồi, cô ta không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nghĩ tới đây, Lan Thu Nhụy nhanh chóng đảo mắt ra hiệu cho thư ký của Hứa Tử Yến.
Thư ký kia giơ tay nhìn đồng hồ, mở miệng nhắc nhở: “Ông chủ, sắp tới giờ hẹn với tổng giám đốc Vương rồi, tổng giám đốc Vương nói thẳng muốn gặp cô Lan…”
Còn tạo cơ hội cho hai người làm việc cùng nhau sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-474-o-cang-thanh-co-the-cuoi-hai-vo-2.html.]
“Xem ra đúng là ngài Hứa tới thành phố Yến công tác thật.” Tô Nhuyễn thở dài: “Có điều tôi vẫn không hiểu, ở Cảng Thành các anh, chồng ra ngoài làm việc, tình cờ gặp vợ mình, thư ký lại gọi điện cho thanh mai trúc mã của ngài Hứa là sao?”
“Thư ký có thể tùy tiện báo cáo hành trình và tình huống của ngài cho người khác, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Sắc mặt thư ký và Lan Thu Nhụy lập tức thay đổi.
Tô Nhuyễn nhìn hai người bọn họ hỏi: “Cho nên không trách được vừa rồi tôi hiểu lầm, ở đại lục chỗ chúng tôi, chồng ra ngoài chỉ báo lịch trình cho vợ và mẹ, không thông báo cho người khác, nếu có đều là kẻ ngoại tình.”
Hứa Tử Yến vươn tay định nắm tay Nhan Diệu, lại bị Nhan Diệu né tránh.
Thư ký luống cuống, nhìn về phía Tô Nhuyễn, giọng hơi hung ác: “Bà Lộc, mời ăn nói cẩn thận.”
Lộc Minh Sâm đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn về phía anh ta: “Bốn phút năm mươi ba giây trước đó, điện thoại hai người đều hoạt động, một người gọi một người nhận, không nghe máy. Anh Hứa có muốn tự mình kiểm tra không?”
Thư ký và Lan Thu Nhụy đều siết chặt điện thoại trong tay, cuối cùng không duy trì nổi sắc mặt.
Lúc này gió lốc trong mắt Hứa Tử Yến đã biến mất, nhưng người hiểu anh ta đều biết, như vậy mới càng đáng sợ.
Anh ta lạnh lùng nói với hai người kia: “Thư ký Lý, đi mua vé máy bay hộ tống cô Lan quay về, chỗ tôi không cần cậu.”
Vân Chi
Trên trán thư ký Lý lập tức đổ đầy mồ hôi: “Ông chủ, không giống những gì ngài nghĩ đâu, công việc bên chỗ tổng giám đốc Vương vẫn chưa hoàn thành…”
Lan Thu Nhụy cũng luống cuống, vội vàng mở miệng: “Đúng đấy, Tử Yến, anh thật sự hiểu lầm rồi, hơn nữa hợp tác với tổng giám đốc Vương là bước đệm quan trọng để chúng ta tiến quân vào đại lục, chỉ em mới có thể giúp đỡ anh.”
Hứa Tử Yến đảo mắt nhìn qua hai người bọn họ, không có bất kỳ một tia tình cảm nào: “Tôi tới thành phố Yến để tìm Nhan Diệu.”
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”
Nhìn sắc mặt anh ta, hai người kia không dám nói thêm câu nào, chỉ có thể xám xịt rời đi.
Hứa Tử Yến nhìn Nhan Diệu, nói với Tô Nhuyễn: “Cảm ơn.”
Tô Nhuyễn không giả vờ nữa: “Tôi chỉ không quen nhìn người khác bắt nạt phụ nữ có thai thôi.”
Cô nói với Hứa Tử Yến: “Bao gồm cả anh.”
Nói xong cô vươn tay xoa đầu Nhan Diệu: “Canh gà thích hợp bồi bổ cho phụ nữ có thai, ăn chút đi, đừng khiến bản thân chịu ấm ức.”
“Hôm nào tôi lại đến thăm cô, nếu anh Hứa không thể khiến cô thỏa mãn, cứ tới tìm tôi, tóm lại có chỗ cho cô dung thân. Không phải cô muốn tìm người tham gia quân ngũ sao? Tôi quen biết nhiều người lắm.”
Hai mắt Nhan Diệu sáng lấp lánh: “Cảm ơn bà chủ.”
Sắc mặt Hứa Tử Yến chuyển sang màu đen, nhìn về phía Lộc Minh Sâm như muốn nói, chuyện xúi giục phụ nữ mang thai đi tìm người đàn ông khác này là thế nào?
Lộc Minh Sâm lại bổ sung: “Sinh con cũng không cần lo lắng, sinh ra rồi có rất nhiều người nuôi dưỡng.”
Hứa Tử Yến:…… Đột nhiên cảm thấy chọc phải phiền toái là sao nhỉ?