Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 472: Đều có thai (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:55:50
Lượt xem: 554
Lục Thần Minh khoe khoang không chịu nổi: “Ai nha, nhà tôi sắp có thêm người rồi, đến lúc đó không biết náo nhiệt tới mức nào đâu, cậu nói xem tôi có nên đi mua thêm một cái giường nhỏ không? Có trẻ con chắc phải sắm cả xe đẩy nhỉ…”
“Chậc chậc, không nói với cậu nữa, có nói cậu cũng không hiểu.”
Mặt Lộc Minh Sâm không chút biểu cảm nhìn đối phương, Lục Thần Minh lại ra vẻ ngượng ngùng: “Ai nha, chuyện này tôi lại vượt trước cậu rồi.”
Lộc Minh Sâm nhìn y tá Mễ đã ra tới cửa, thản nhiên hỏi: “Cho nên cậu cưới y tá Mễ vì tranh đua sinh con với người ta?”
Sau đó lại nghiêm túc nói: “Cậu coi y tá Mễ là cái gì?”
Lục Thần Minh còn chưa kịp đáp lại, đã nghe thấy y tá Mễ gầm lên: “Lục Thần Minh!”
Lục Thần Minh giật mình, trừng mắt với Lộc Minh Sâm một cái, vội vàng cười làm lành: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta không làm được mới châm ngòi ly gián hai ta.”
Y tá Mễ cả giận: “Chuyện này so cái gì, Tô Nhuyễn nhà người ta vẫn đang đi học đó, tôi bao nhiêu tuổi rồi?”
Hiển nhiên cô ấy không cách nào nén giận, mặt sa sầm xuống, hỏi: “Có phải anh chê tôi già không?”
Lục Thần Minh:???
Rốt cuộc từ đâu đưa ra kết luận này?
Có điều anh ta không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ có thể vội vàng cẩn thận dỗ dành lấy lòng vợ mình.
Cô giáo Hàn cách vách ra ngoài cười nói: “Chẳng trách trước đó luôn cảm thấy dạo này cô hơi nóng tính, hóa ra là mang thai.” Sau đó lại cảm thấy may mắn: “May mà hôm qua chúng ta không uống rượu.”
Tô Nhuyễn nghe vậy cũng nghĩ mà sợ, nếu y tá Mễ và đứa trẻ có chuyện gì bất trắc…
Thấy sắc mặt cô không tốt, y tá Mễ vội vàng an ủi: “Cô đừng nghĩ lung tung, chúng ta đâu phải người không biết chừng mực, hôm qua chỉ tới trải nghiệm một chút mà thôi, vốn dĩ tôi cũng không thích uống rượu, dù thế nào cũng sẽ không uống.”
Lộc Minh Sâm biết Tô Nhuyễn có khúc mắc với chuyện phụ nữ mang thai, vội ôm lấy cô, hừ một tiếng: “Sau này em đi chơi một mình, đừng gọi bọn họ.”
Câu nói ấy lập tức rước lấy cái trừng mắt của y tá Mễ, Tô Nhuyễn không nhịn được cũng bật cười.
Y tá Mễ nói: “Vốn dĩ vì thấy tôi không vui cô ấy mới rủ tôi, hôm qua còn là các cô mời khách, cô như vậy tôi còn mặt mũi nào.”
Lúc này sắc mặt Tô Nhuyễn mới khá hơn, cô lại hỏi: “Nhan Diệu thế nào? Cô ấy bị sao thế?”
Trên mặt y tá Mễ lộ ra biểu cảm vi diệu: “Cô ấy cũng mang thai.”
Vân Chi
Tô Nhuyễn trợn trừng mắt, cho nên cô đang được xem kịch bản “Cô vợ nhỏ mang cục cưng chạy trốn” sao?
Y tá Mễ cảm thán: “Đúng là không nhìn ra, vậy mà cô ấy chỉ nhỏ hơn tôi có một tuổi, tôi còn tưởng rằng cô ấy chưa tốt nghiệp đại học, ra ngoài trải nghiệm cuộc sống đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-472-deu-co-thai-2.html.]
Cô giáo Hàn cười ha hả: “Tôi thì tưởng cô ấy chỉ là nhà thiết kế bình thường thôi, ai ngờ lại là mợ chủ nhà giàu.” Sau đó tò mò hỏi Tô Nhuyễn: “Cô biết nhà bọn họ làm gì không? Nhiều tiền lắm à?”
Ngày thường bọn họ rất ít khi quan tâm tới mấy chuyện này, chỉ là sau chuyện ngày hôm qua, nghe thấy Hứa Tử Yến nhẹ nhàng bâng quơ khi nhắc tới một ngàn vạn mới có chút tò mò.
Thời buổi này chưa có Baidu, tò mò cũng không biết hỏi thăm chỗ nào.
Tô Nhuyễn lại biết ít nhiều: “Anh Hùng Xạ Điêu, Tuyết Sơn Phi Hổ, đều là phim nhà anh ta đầu tư quay chụp.”
Trong niên đại này có ai là không thích “Anh Hùng Xạ Điêu”. Cô giáo Hàn và y tá Mễ lập tức trợn trừng mắt. Cô giáo Hàn kích động nói: “Vậy chẳng phải Nhan Diệu đã từng gặp Quách Tĩnh và Hoàng Dung sao?”
Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Muốn gặp chắc có thể gặp được.”
…
Ăn sáng xong, Tô Nhuyễn hầm một nồi canh gà định mang tới bệnh viện thăm Nhan Diệu, Lộc Minh Sâm mặc quần áo mới lắc lư từ nhà đối diện quay về, tiếng y tá Mễ mắng Lục Thần Minh lại vang lên ngay sau đó: “Anh chê tay chân tôi vụng về à?”
“Cẩn thận khi tôi tiêm cho anh tay cũng vụng…”
Nhìn dáng vẻ vui sướng khi người ta gặp họa của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Anh đừng lúc nào cũng bắt nạt Lục Thần Minh như vậy, dễ mất bạn đấy.”
Lộc Minh Sâm hầm hừ: “Ai làm bạn với cậu ta.”
Tô Nhuyễn lười tranh cãi với anh, xách theo cặp lồng đựng canh gà tới bệnh viện, tất nhiên là Lộc Minh Sâm đi cùng rồi.
Lúc này Nhan Diệu đang dựa vào giường bệnh, cả người đều ủ rũ.
Hứa Tử Yến không có trong phòng, thay vào đó là một người phụ nữ trang điểm thời thượng, khí chất ưu nhã đang ngồi trước giường bệnh của cô ấy, vừa gọt táo vừa nhẹ nhàng nói.
“Nhan Diệu, không phải tôi nói cô đâu, nhưng thân là vợ của Tử Yến, cô làm vậy cũng quá tùy hứng rồi.”
“Mỗi ngày Tử Yến đều bận rộn như vậy, lần này tới thành phố Yến vốn dĩ đã sắp xếp kín hành trình, cô còn thêm phiền cho anh ấy, cô biết lãng phí thời gian một ngày của anh ấy, Hoa Vinh sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?”
Cô ta thở dài, dáng vẻ như người tốt bụng, khuyên nhủ thấm thía: “Mấy đứa em trai và bà mẹ kế kia của anh ấy lúc nào cũng như hổ rình mồi, anh ấy không dám lơi lỏng một giây một phút nào. Cô không giúp được anh ấy chuyện gì, vậy thì đừng gây thêm phiền phức cho anh ấy.”
“Coi như cô thương anh ấy có được không? Cô không nhìn thấy tơ m.á.u đỏ hồng trong mắt anh ấy sao? Đã gần một tháng rồi anh ấy chưa ngủ ngon giấc nào.”
“Bây giờ trong bụng cô đang mang đứa con của anh ấy, với tính cách của mình, nhặt được chó hoang mèo dại anh ấy còn chăm sóc, huống chi là con ruột, nể tình đứa trẻ trong bụng, anh ấy sẽ nghe theo cô mọi chuyện, nhưng mong cô thông cảm cho anh ấy một chút.”
Vẻ mặt và biểu cảm đau lòng kia, ai không biết, còn tưởng rằng cô ta mới là bà xã cưới hỏi đàng hoàng của Hứa Tử Yến đó.
Trong niên đại các thiếu nữ ngây thơ chưa từng được hun đúc bởi truyền hình cung đấu này, chiêu vừa rồi của cô gái kia đã tính là thủ đoạn châm ngòi ly gián cao siêu, không thấy sắc mặt Nhan Diệu đã chuyển sang nản lòng thoái chí rồi sao?
Đáng tiếc, cô ta gặp phải Tô Nhuyễn……
Dám bắt nạt thai phụ trước mặt cô sao? Tìm chết!