Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 471: Đều có thai (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:55:48
Lượt xem: 412

Khi trở lại quân khu hai người tách ra, Lộc Minh Sâm đi báo cáo nhiệm vụ, Tô Nhuyễn về nhà.

Vừa về đến nhà Tô Nhuyễn đã chui vào phòng bếp, dù vừa mới trải qua một cơn hung hiểm, nhưng có lẽ vì có Lộc Minh Sâm bên cạnh, cô không sợ hãi lắm, hiện giờ trong lòng cô, chuyện quan trọng nhất là sinh nhật Lộc Minh Sâm.

Còn một tiếng rưỡi nữa mới đến mười hai giờ, vẫn kịp chúc mừng anh.

Nhào bột xong để bột nghỉ, cô bắt đầu xử lý nguyên liệu khác, tuy không thể làm gì khác, nhưng vẫn phải ăn một bát mì trường thọ.

Hơn mười một giờ, nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài truyền đến, Tô Nhuyễn vui vẻ ra cửa đón người.

Lộc Minh Sâm đã vào trong sân, bước chân nhanh nhẹn nhảy lên bậc thang, Tô Nhuyễn còn chưa kịp nói gì, đã bị anh ôm lấy eo kéo trở lại phòng, trực tiếp ấn trên ghế sô pha…

Sau nụ hôn triền miên giải nỗi tương tư, Tô Nhuyễn khẽ đẩy anh: “Không kịp rồi, em phải đi nấu mì.”

Lộc Minh Sâm khẽ cắn môi cô, không buông ra, Tô Nhuyễn cố gắng mở miệng: “Sinh nhật phải ăn mì trường thọ.”

Cho nên sau đó, cô kéo theo Lộc Minh Sâm như gấu koala xuống phòng bếp.

Bột mì đã ủ xong, Tô Nhuyễn kéo thành một sợi rất dài, năm phút sau một bát mì trường thọ đã xuất hiện trên bàn ăn.

Sợi mì trắng như tuyết, nước dùng thơm ngon, hai quả trứng chiên hình trái tim, cải thìa xanh biếc và cà rốt khắc thành bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”.

Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm bát mì trước mặt, lại ngước mắt nhìn lúm đồng tiền như hoa phía đối diện, lồng n.g.ự.c căng tràn hạnh phúc, từ khi mẹ anh qua đời, sinh nhật anh đã trở thành ngày nguyền rủa.

Nhưng mà hiện tại, tất cả đã thay đổi, đã được định nghĩa lại.

Tô Nhuyễn nhìn đồng hồ: “Còn hai mươi phút nữa, mau ăn đi! Không được cắn đứt sợi mì.”

Chuyện này đương nhiên không làm khó được anh, nếu hỏi người tham gia quân ngũ có tật xấu gì, thì chắc chắn chính là tốc độ ăn uống quá nhanh.

Nhìn anh chỉ mất hai ba phút đã xử lý xong bát mì, Tô Nhuyễn vươn tay lau khóe miệng giúp anh: “Anh Minh Sâm, anh phải sống lâu trăm tuổi đó.”

Lộc Minh Sâm xoa đầu cô: “Nhất định.” Sao anh nỡ bỏ lại em một mình.

“Mau rửa mặt đi, rửa mặt xong tặng anh quà sinh nhật.”

“Rửa mặt xong?” Lộc Minh Sâm nheo mắt lại, liếc nhìn cô từ đầu tới chân, vẻ mặt xấu xa: “Anh đây rất mong chờ…”

Tô Nhuyễn cười, đá anh một cái: “Không đứng đắn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-471-deu-co-thai-1.html.]

Quà tặng đương nhiên không giống thứ Lộc Minh Sâm nghĩ, sau khi anh ra khỏi phòng vệ sinh, trên giường đã bày một hộp quà xinh đẹp.

Mở hộp ra, bên trong là một bộ quần áo, áo lụa trắng ngắn tay màu trắng, và một chiếc quần màu nâu sẫm.

Nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng nhìn kỹ có thể thấy được giữa n.g.ự.c áo có thêu hai chữ “Hoa Quốc”, trên đồ án có sừng hươu và hoa bông gòn.

Tô Nhuyễn bước đến, sửa sang lại quần áo giúp anh, sờ hình thêu trên ngực, cười nói: “Vốn dĩ chỉ thêu sừng hươu thôi, sau nghĩ lại cảm thấy có lẽ anh thích Miên Hoa, nên đều thêu lên.”

Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn hình thêu kia, từ trước đến nay anh không mấy quan tâm đến kiểu dáng quần áo, hình thêu gì đó, nhưng mà bây giờ ý nghĩa của hình thêu này khiến anh càng nhìn càng thấy đẹp, bởi vậy cả bộ quần áo cũng được yêu thích hơn không ít.

Tô Nhuyễn cười nói: “Sau này mỗi năm em đều may cho anh một bộ.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Em may?”

“Đương nhiên rồi.” Tô Nhuyễn cười: “Đời trước em từng học thiết kế thời trang đó.”

Ban đầu Tô Nhuyễn định tặng anh thứ khác, chỉ là nghĩ đến anh huấn luyện quanh năm, không thể mang bất kỳ món đồ trang sức nào, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy quần áo là thích hợp nhất, vừa thân mật vừa thực dụng.

Thật ra đời trước, từ khi rời khỏi phòng thiết kế công ty nhà họ Cố, cô đã không còn may quần áo, vốn dĩ tưởng rằng sẽ ngượng tay, nhưng khi bắt đầu sinh ta ý tưởng may cho Lộc Minh Sâm một bộ quần áo, đầu óc và ngón tay cô đều giống như có ma lực vậy, linh cảm tuôn trào, kỹ xảo thành thục.

Bây giờ nhìn lại, quả nhiên kiểu dáng không tồi, độ rộng vừa phải, không quá chật lại có thể cảm nhận được cơ bắp quyến rũ của anh dưới lớp quần áo, vừa đẹp trai vừa gợi cảm, đặc biệt là quần, có thể tôn lên ưu thế chân dài của Lộc Minh Sâm, và…

Đột nhiên nhớ tới lời chị Hà nói, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười.

Nhìn theo ánh mắt cô, hiển nhiên cũng đoán được cô đang nghĩ tới điều gì, Lộc Minh Sâm cúi đầu, hung hắng cắn môi cô, mắng: “Tiểu lưu manh.”

Tay Tô Nhuyễn với vào trong vạt áo anh, khiêu khích: “Sao hả? Anh không thích à? Vậy em sửa nhé?”

Lộc Minh Sâm trực tiếp cúi người bế cô ném lên giường, nói cho cô đáp án…. Anh thích không chịu được.

Sáng sớm hôm sau, Tô Nhuyễn bị tiếng kêu hưng phấn của Lục Thần Minh bên ngoài đánh thức.

Lộc Minh Sâm đã dậy, cúi người hôn cô, sau đó khinh bỉ: “Như con khỉ vậy, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng cao hứng đến mức lộn nhào.”

Nhìn anh đi đến trước cửa sổ quan sát chung quanh, khóe miệng cong lên chưa từng hạ xuống, Tô Nhuyễn không khỏi cười thầm, còn không biết xấu hổ chê người ta.

Vân Chi

Tiếng chuông báo thức vang lên, anh lại nhanh chóng thay đồ tác chiến đi huấn luyện.

Đợi anh và Lục Thần Minh ồn ào nhốn nháo quay về, Tô Nhuyễn mới biết nguyên nhân Lục Thần Minh cao hứng: Y tá Mễ có thai.

Loading...