Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 470: Lộc Minh Sâm, sinh nhật vui vẻ

Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:45:38
Lượt xem: 516

Khóe mắt Đao Sẹo và anh Vương như muốn nứt ra, anh Vương còn đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Tô Nhuyễn bị dọa trốn ra sau lưng Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười, trong khoảnh khắc này, Tô Nhuyễn vô cùng giống con ch.ó nhỏ cậy thế chủ.

Có điều, cuộc điện thoại ấy đúng là đã danh chính ngôn thuận gọi quân chi viện cho bọn họ.

Mười bốn tên cướp bị bắt áp tải về không lọt lưới tên nào, lúc này Lộc Minh Sâm mới có thời gian bình tĩnh nhìn Tô Nhuyễn: “Anh không có nhà, em chơi vui quá nhỉ?”

Tô Nhuyễn gượng cười, đang nghĩ nên giảo biện thế nào, lại nghe thấy tiếng nôn ọe kinh thiên động địa của y tá Mễ sau lưng, Lục Thần Minh đang định dạy vợ mình một bài học lập tức sợ hãi: “Em làm sao vậy?”

“Không phải chỉ nói em hai câu sao, đến mức ấy không? Anh nói khó nghe vậy à?”

Y tá Mễ đẩy anh ta ra, không muốn để ý đến đối phương.

Có điều hiển nhiên cô ấy nôn ọe không bình thường, giống như sắp nôn cả ra mật, Lục Thần Minh lập tức sợ hãi, không tâm trạng nào dạy dỗ người ta nữa, vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện.

Tô Nhuyễn nhanh chân theo sau: “Em đi xem sao.”

Lúc này cô giáo Hàn cũng đang chột dạ, đã sải bước lên xe trước một bước: “Để tôi đi là được rồi, cô với đoàn trưởng Lộc đã lâu không gặp, tâm sự chút đi.”

Tô Nhuyễn:……

Đúng là có phúc cùng hưởng, hoạn nạn mặc bay mà… Chị em plastics gì vậy…

Lộc Minh Sâm khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn Tô Nhuyễn.

Tròng mắt Tô Nhuyễn xoay chuyển, đột nhiên nhìn thấy Nhan Diệu và Hứa Tử Yến vừa ra ngoài.

Hứa Tử Yến lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, hiển nhiên cũng đang giận Nhan Diệu. Tô Nhuyễn thầm nghĩ hay là đi giải thích giúp cô ấy một chút, lại trông thấy sắc mặt Nhan Diệu trắng bệch, đột nhiên cả người mềm nhũn, ngã ra đất.

Hứa Tử Yến đang lạnh lùng lập tức kinh sợ, sắc mặt hoảng loạn ôm lấy người: “Diệu diệu!”

Lắc lư hai ba cái thấy đối phương không phản ứng, vội vàng bế cô ấy lên chạy tới chỗ xe cứu thương: “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến xem xem, vợ tôi sao thế này?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn:……

Bốn người cùng nhau tới, chỉ trong giây lát đã còn lại một mình cô. Tô Nhuyễn có chút nghi ngờ, có phải bọn họ đã bàn bạc trước sẽ giả bệnh để trốn tránh hay không.

Hình như biết cô đang nghĩ gì, Lộc Minh Sâm giang hai tay ra, nói: “Sao thế? Em có muốn ngất xỉu không? Để anh đỡ em nhé? Em muốn anh đưa đến khoa nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-470-loc-minh-sam-sinh-nhat-vui-ve.html.]

Thấy người này đã chặt đứt đường lui của mình, Tô Nhuyễn vô cùng tự nhiên chu miệng, bước tới ôm lấy eo Lộc Minh Sâm: “Em bị dọa sợ muốn chết.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt, Tô Nhuyễn lại tiếp tục ấm ức nói: “Anh không biết đâu, tên cầm đầu kia rất đáng sợ, còn vừa rồi nữa, m.á.u của tên Đao Sẹo b.ắ.n đầy mặt, làm em sợ muốn chết…”

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay ôm lấy cô, một tay vuốt ve khuôn mặt Tô Nhuyễn, đúng là trên mặt cô vẫn còn vết máu, lập tức lại đau lòng: “Trách ai? Xem sau này em còn dám chạy lung tung không.” Giọng điệu không cứng rắn chút nào.

Tô Nhuyễn thấy vậy, trong lòng mừng thầm, vội vàng nói: “Đảm bảo không có lần sau.”

Cô nhìn vào mắt anh, lại cười tủm tỉm, nói: “Lộc Minh Sâm, sinh nhật vui vẻ!”

Trông thấy đôi mắt lộng lẫy nhưng rặng ngân hà của cô, Lộc Minh Sâm cảm thấy như cả người ngâm trong nước ấm, trái tim sắp tan chảy, không thể tiếp tục giận dỗi.

Ngược lại, anh rất muốn ôm cô vào lòng, thân mật với cô một phen, nhưng mà đang ở bên ngoài, chỉ có thể cúi đầu trán chạm trán cô, nói: “Được rồi, đi thôi, đã mười giờ rồi, còn muốn ngủ lúc mười rưỡi không?”

Tô Nhuyễn tránh được một kiếp, cười hì hì kéo tay anh định rời đi, lại nghe thấy giọng nói cẩn thận từ bên cạnh truyền tới: “Em gái?”

Tô Nhuyễn sửng sốt, quay đầu lại trông thấy chị Hà đã tới gần từ lúc nào, hiện tại thái độ câu nệ, nhìn cũng không dám liếc nhìn Lộc Minh Sâm một cái, không phải vì cố kỵ Tô Nhuyễn, mà bị dáng vẻ như sát thần ban nãy của Lộc Minh Sâm dọa sợ.

Cho nên lúc này, chị ta chỉ nói với Tô Nhuyễn: “Lần này cảm ơn hai người.”

Sau đó đưa một tờ danh thiếp qua: “Chúng ta coi như quen nhau trong hoạn nạn, chồng em coi như ân nhân cứu mạng chị, sau này có chuyện gì cứ nói với chị một tiếng, Tôn Thải Hà chị dù c.h.ế.t cũng không chối từ.”

Tô Nhuyễn mỉm cười, nhận tấm danh thiếp của chị ta, cũng lấy ra một tấm danh thiếp trong túi xách của mình đưa qua: “Sau này chúng ta là chị em đó.”

Nghĩ đến những lời trước đó Tô Nhuyễn từng nói, Tôn Thải Hà không nhịn được cười rộ lên.

Sau đó hai người chào tạm biệt, Tô Nhuyễn lên xe rồi, chị ta vẫn đi quanh câu lạc bộ đêm cảm ơn các chiến sĩ hôm nay đã giúp đỡ, ấn tượng trong lòng cũng tốt hơn đôi chút.

Khi đi ngang qua, cô đang định ngó đầu ra chào hỏi, lại nghe thấy tài xế bên cạnh chị ta hỏi chuyện về Lộc Minh Sâm: “Chị Hà, không phải chị không nhìn rõ mặt người đàn ông kia à? Sao chị biết là anh ấy?”

Chị Hà nói: “Đâu cần nhìn rõ mặt, cái m.ô.n.g kia tôi liếc một cái là nhận ra ngay, chưa từng thấy ai m.ô.n.g cong như vậy.” Nói xong lại hâm mộ: “Không ngờ mặt còn đẹp hơn mông, em gái nhỏ kia của tôi có phúc quá…”

Tô Nhuyễn:……

Lộc Minh Sâm:……

Anh đen mặt nói: “Bớt lui tới với người không đứng đắn.”

Tô Nhuyễn không nhịn được cười ha ha.

Loading...