Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 469: Bối cảnh đủ lớn chưa

Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:45:37
Lượt xem: 568

Tô Nhuyễn còn chưa kịp trả lời, đột nhiên một cơn mưa tiền ào ào rơi xuống đỉnh đầu, tất cả mọi người đều ngửa mặt nhìn theo bản năng.

Trong nháy mắt ấy, đột nhiên vài tiếng s.ú.n.g vang lên.

Có một tiếng vang ngay bên tai Tô Nhuyễn, cô bị dọa sững sờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bả vai tóe m.á.u của tên cầm đầu đám cướp kia, trong lòng vô cùng rõ, đám Lộc Minh Sâm đã hành động.

Ánh mắt cô dừng trên khẩu s.ú.n.g rơi ra từ tay anh Vương kia, trong lòng biết nên cướp lấy nó, chỉ là làm thế nào cơ thể cũng không nghe bản thân sai sử.

Thấy mấy tên đồng lõa bên cạnh đã phản ứng lại, muốn xông tới cướp súng, Tô Nhuyễn dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi mình, khiến bản thân tỉnh táo lại.

Đám người Lộc Minh Sâm b.ắ.n như vậy, chắc chắn vì muốn cướp đoạt vũ khí của đám người kia, nếu để thứ này rơi vào tay bọn chúng, thì quá nguy hiểm.

Tô Nhuyễn cắn răng nhào tới, lúc này anh Vương kia mới muộn màng phản ứng lại, phát ra tiếng kêu đau đớn, trông thấy Tô Nhuyễn xông tới, chân giơ lên định đá cô, đồng lõa bên cạnh cũng đã xông đến giơ nắm đ.ấ.m với Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị thương, nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện, một bóng người như anh hùng từ trên trời rơi xuống, một chân đá văng cẳng chân anh Vương đang đưa về phía cô, Tô Nhuyễn còn mơ hồ nghe được tiếng xương gãy trong trẻo.

Còn một bên khác, nắm đ.ấ.m của tên đồng lõa chưa vung tới chỗ Tô Nhuyễn, đã bị đá bay đi, rất lâu sau vẫn không thể bò dậy.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn chân chính thấy Lộc Minh Sâm đối phó với đám cướp hung ác cùng cực, mỗi chiêu đều tàn nhẫn, không lưu tình chút nào, từ đầu tới cuối chỉ mất vài giây, anh Vương kia đã kêu gào thảm thiết.

Tay chân anh ta gần như đã bị phế, nằm liệt trên sô pha không thể động đậy, đặc biệt là bàn chân dẫm trên vai cô, từ cẳng chân trở xuống đều vặn vẹo.

Trên mặt Lộc Minh Sâm vẫn mang biểu cảm không chút để ý như cũ, chỉ có thể nhìn thấy hung quang trong đối mắt phượng đang rũ xuống. Lúc này Tô Nhuyễn đột nhiên hiểu ra nỗi sợ không thể quên cắm rễ hai đời của Tô Thanh Thanh đối với Lộc Minh Sâm là gì.

Nhưng mà cô lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, có lẽ là vì người này ra tay tàn nhẫn để bảo vệ cô.

Đánh ngã cả hai người xong, anh mới kéo Tô Nhuyễn tới hung hăng ôm một cái, sau đó vội vàng nói: “Ngoan, đừng sợ, chờ anh!” Nói xong lại xông về phía một tên cướp vô cùng dễ thấy.

Một cái ôm chưa tới nửa giây, Tô Nhuyễn lại cảm thấy m.á.u trong cơ thể đang đóng băng dường như ấm lại, bắt đầu trào dâng, cô thở ra một hơi, trốn vào một góc trên ghế sô pha.

Lúc này không thêm phiền là hỗ trợ lớn nhất.

Trốn xong cô mới có thời gian để ý đến Nhan Diệu đang ở một đầu khác trên ghế sô pha, định nhích qua đó an ủi cô ấy, đột nhiên lại trông thấy cô ấy hoảng sợ kêu một tiếng “Anh Yến” sau đó xông ra ngoài.

Hóa ra, lúc này hiện trường đã vô cùng hỗn loạn. Ban đầu mọi người còn tưởng rằng đám cướp nổ súng, vì trước đó bọn cướp hù dọa khiến mọi người đều ngoan ngoãn dễ bảo, nên sau đó dù tiếng s.ú.n.g vang lên, mọi người chỉ thét chói tai theo bản năng, không ai dám chạy lung tung, mới khiến đám cướp hoặc đứng hoặc ngồi kia trở thành bia ngắm sống, giúp Lộc Minh Sâm giải quyết được hai tên chỉ trong mười mấy giây.

Nhưng mà thấy đám cướp bị thương, hoảng loạn, và anh hùng cứu viện từ trên trời giáng xuống, dù đám người Lộc Minh Sâm đã hô to không được chạy loạn, sau khi phản ứng lại đám người kia vẫn kinh hoảng lao ra cửa.

Nhất thời để đám cướp tìm được đường sống, bọn chúng bị thương không cách nào chạy trốn, đương nhiên bắt con tim là biện pháp tốt nhất.

Mà con tin có địa vị càng cao, lại càng có tác dụng, nhất thời đám người Hứa Tử Yến trở thành mục tiêu tốt nhất của đám cướp.

Lúc này Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh đang đối phó với hai tên lợi hại nhất, dưới dục vọng cầu sinh, hiển nhiên đối phương cũng phát ra lực lượng xưa nay chưa từng có.

Tàn binh bại tương dư lại xen lẫn trong đám người, tạo thành khó khăn cho nhân viên cứu viện khác.

Hứa Tử Yến bị hai tên cướp chặn đứng, cũng may hình như anh ta đã từng học võ, nhưng đối phương có vũ khí, vẫn bị d.a.o găm cắt qua cánh tay, m.á.u tươi chảy ròng ròng.

Nhan Diệu không cách nào trơ mắt nhìn, mới không màng tất cả xông ra ngoài. Cô ấy cố gắng kiềm chế không gây tiếng động khiến Hứa Tử Yến phân tâm, nhưng không ngờ Hứa Tử Yến luôn chú ý tới cô ấy.

Thấy Nhan Diệu lao tới chỗ mình, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi: “Diệu Diệu! Quay lại! Đừng tới đây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-469-boi-canh-du-lon-chua.html.]

Trùng hợp nữ cướp bị truy kích đi ngang qua bên cạnh, nhanh như chớp siết chặt cổ Nhan Diệu, d.a.o nhọn gác trên cổ cô ấy, gào to: “Đều dừng tay cho tao! Nếu không tao g.i.ế.c cô ta!”

Hứa Tử Yến lập tức rối loại tinh thần, không quan tâm gì cả lao về phía Nhan Diệu: “ Buông cô ấy ra!”

Nhưng mà hành động này đã giao toàn bộ mặt lưng cho hai tên cướp kia, một trong số đó đã bị chiến sĩ phía sau bắt lại, một tên khác giơ d.a.o nhọn lên đ.â.m thẳng về phía Hứa Tử Yến, hiển nhiên tên cướp bị thương sợ mình không khống chế nổi đối phương, nên muốn ra tay khiến Hứa Tử Yến mất đi sức chống cự.

Dao này đ.â.m xuống, hậu quả khó nói trước.

Thấy đồng đội của Lộc Minh Sâm bị phân tán trong tròng người hỗn loạn không kịp ngăn cản, hai mắt Nhan Diệu đỏ lên, bùng nổ sức lực.

Cô ấy giơ tay nắm chặt cổ tay nữ cướp đang ghì trên cổ mình, nữ cướp kia sửng sốt, nhưng dùng hết sức vẫn không thể khiến d.a.o nhọn tiến thêm một bước, ngược lại cổ tay bị bẻ quặt ra sau, đồng thời một tay khác của Nhan Diệu đã túm lấy đai lưng cô ta, dùng toàn sực ném người nọ về phía tên cướp đang định đ.â.m Hứa Tử Yến.

Vân Chi

Nói thì rất dài, trên thực tế chuyện sảy ra chỉ trong chớp mắt.

Tô Nhuyễn trơ mắt nhìn nữ cướp vừa khống chế Nhan Diệu nói “Dừng tay” chưa quá hai giây đã bị ném văng ra như ám khí, còn khiến đồng bọn của cô ta bị thương.

Hứa Tử Yến không để ý, ôm chặt Nhan Diệu, kiểm tra xem cô ấy có bị thương ở đâu không, còn những người khác đều kinh sợ.

Đặc biệt đám cướp nghe thấy đồng bọn kêu lên như vậy, đang tự tin mười phần, nghĩ có thể thả lỏng một chút, lập tức đã bị đám người Lộc Minh Sâm nhân cơ hội ấy nắm lấy sơ hở, chế phục.

Còn ba tên thấy tình hình không ổn, xen lẫn trong đám người, tháo chạy, Đao Sẹo đi ngang qua ghế sô pha nơi Tô Nhuyễn trốn, túm lấy anh Vương không cách nào nhúc nhích lao ra cửa, còn vươn tay định bắt Tô Nhuyễn, hiển nhiên muốn bắt cô làm con tin.

Nhưng mà Tô Nhuyễn đã đề phòng từ trước, khởi động cơ quan trên chiếc nhẫn ở ngón tay trỏ, trong khoảnh khắc đối phương duỗi tay tới, hung hăng cắt mạnh vào cổ tay đối phương.

Dòng m.á.u ấm áp b.ắ.n lên mặt Tô Nhuyễn, dọa cô nhắm chặt mắt lại.

Đao Sẹo đau đớn kêu lên một tiếng, đành thu tay về, ôm chặt lấy cổ tay, khiêng anh Vương chạy ra ngoài, một trong số bọn chúng đã bắt được con tin, khiến đám Lộc Minh Sâm ném chuột sợ vỡ bình.

Lộc Minh Sâm đang định dùng tay ra hiệu tiến hành kế hoạch tiếp theo, lại trông thấy cửa lớn mở ra, một đám người mặc quân trang màu xanh lụng yên lặng không tiếng động xông vào, nhân lúc đám cướp chưa kịp chuẩn bị, trực tiếp xử lý ba tên còn lại.

Lúc ba tên cướp kia ngã xuống, bọn chúng đều choáng váng, có nhiều người tới như vậy, vì sao vừa rồi không đồng loạt ra tay?

Đao Sẹo tức giận mắng to: “Chó chết! Bọn chúng cố tình!” Hại bọn họ tính toán sai lầm.

Trên thực tế Lộc Minh Sâm cũng bất ngờ: “Sao các cậu lại tới đây?”

Bọn họ muốn bắt đám người này, một phần vì đối phương là đám cực kỳ hung ác, hai là vì bọn chúng bắt cóc một nhân vật chính trị quan trọng, nên từ đầu tới cuối nhiệm vụ này đều phải bảo mật, chỉ có vài người biết.

“Cái đó……” Tô Nhuyễn đi lên phía trước, chớp chớp mắt: “Là em gọi.”

Lộc Minh Sâm cũng chớp chớp mắt: “Em gọi khi nào?”

Tô Nhuyễn nhìn về phía Đao Sẹo: “Anh ta bảo em gọi điện thoại.”

Đao Sẹo và anh Vương lập tức nhìn về phía Tô Nhuyễn, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Tô Nhuyễn là người thù dai, thấy bọn chúng như vậy lập tức cao hứng, cô đến gần nói với Đao Sẹo: “Đúng vậy, còn là anh tự mình bấm số đấy.”

Sau đó lại nói với anh Vương kia: “Không phải anh hỏi tôi có bối cảnh gì sao?”

Cô nắm lấy tay Lộc Minh Sâm, cười nói: “Tôi là con dâu của quốc gia, thế nào? Bối cảnh đủ lớn chưa?” Xem có dọa c.h.ế.t anh ta không!

Loading...