Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 468: Cướp bóc (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:45:35
Lượt xem: 518
Mười mấy tên cướp khống chế cả đám đông cũng phải cố hết sức, nhưng hiển nhiên bọn chúng đã có kế hoạch chặt chẽ chu đáo, đèn trong câu lạc bộ đêm lại sáng lên, một người đứng canh cửa, những người khác tách nhau ra mỗi người một góc.
Đám khách có tiền kia bị dồn thành một đống, nhân viên phục vụ cũng bị dồn thành một đống, có người muốn nhân cơ hội hỗn loạn chạy trốn, kết quả một tiếng s.ú.n.g vang lên, người kia lập tức ngã nhào ra đất.
Tên vừa b.ắ.n s.ú.n.g lại hứng thú đảo qua mọi người, như đang chơi trò xạ kích: “Cũng được, may là tay nghề chưa giảm sút, còn ai muốn chạy không? Lâu rồi không luyện ngắm bia di động.”
Dáng vẻ giống như rất hy vọng có người tiếp tục chạy trốn.
Mọi người đều bị dọa sợ, ngoan ngoãn dựa theo yêu cầu của bọn họ ngồi túm tụm trong một góc.
Tô Nhuyễn, y tá Mễ và cô giáo Hàn khom lưng cúi đầu, ghé vào với nhau.
Phía bên kia bọn cướp đã lục soát ra mười mấy chiếc điện thoại cục gạch, để mọi người gọi điện thoại về nhà đòi tiền chuộc.
Người tới nơi này chơi, đa số đều có chút tài sản, đặc biệt mấy người có tiền, bị canh chừng vô cùng chặt chẽ.
Ví dụ như chị Hà.
Đám cướp kia làm việc vô cùng thuần thục, đầu tiên tùy tiện lôi vài người tới làm mẫu, bảo bọn họ nói ra số điện thoại gia đình, nói đánh cược thua người khác ở nơi này, trước ngày mai phải mang tiền tới.
Khi nói chuyện nếu âm thanh run rẩy, hoặc cố ý nói hươu nói vượn cầu cứu, đều bị đ.â.m một đao.
Một chiêu g.i.ế.c gà dọa khỉ này, dọa mấy kẻ có tiền kia mặt không còn chút máu, chị Hà vô cùng phối hợp gọi điện thoại.
Đến lượt Nhan Diệu, người đàn ông bên cạnh cô ấy che chở chặt chẽ, nói ra một dãy số, sau khi đầu kia nghe máy, anh ta lưu loát nói: “Thư ký Dương, đưa một trăm vạn lần này chúng ta mang theo đến câu lạc bộ đêm Paris, tôi cần dùng gấp.”
Thái độ phối hợp của anh ta khiến đám cướp kia cao hứng, đồng thời cũng nhìn ra người đàn ông này rất để ý Nhan Diệu, một nữ cướp đột nhiên ra tay bất ngờ kéo Nhan Diệu qua bên cạnh.
Người đàn ông kia bước lên một bước, lạnh lùng hỏi: “Các người làm gì thế?”
Nữ cướp cười nói: “Yên tâm, không thương tổn vợ cậu đâu, để cô ấy qua bên kia ngồi một lát, đợi người của cậu mang tiền tới rồi, tất nhiên chúng tôi sẽ để hai người đoàn tụ.”
Nhóm người này quả nhiên rất ranh ma.
Khi bên kia bị ép gọi điện thoại, bên này đám tôm tép như Tô Nhuyễn cũng không được buông tha, ba vạn năm vạn đều không chê ít.
Tô Nhuyễn bị xếp đầu tiên, Đạo Sẹo cầm điện thoại qua hỏi cô: “Số điện thoại.”
Tô Nhuyễn thuần thục báo số điện thoại phòng trực ở quân khu, sau khi bên kia nhấc máy không đợi đối phương mở miệng, đã lên tiếng: “Tiểu Lý, tôi là Tô Nhuyễn, mang hết tiền mặt nhà tôi qua đây, đại khái khoảng hai mươi vạn, mang tới hộp đêm Paris, tôi cần dùng gấp.”
Người bên kia rất thông mình, không lạnh lùng trả lời giống như ngày thường, chỉ đáp lại một tiếng “Được”.
Hiển nhiên Đao Sẹo rất thưởng thức thái độ phối hợp của cô, sau đó còn nâng cằm cô lên ngắm nghía: “Là cô à, tôi cảm thấy cô rất thú vị.”
Trong lòng Tô Nhuyễn dâng lên dự cảm không ổn, quả nhiên sau đó cô đã bị kéo ra, ném chung một ghế sô pha với Nhan Diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-468-cuop-boc-2.html.]
Hai người không dám nói lời nào, chỉ lặng lặng quan sát xung quanh, nhìn thấy bóng người chợt lóe qua trong góc tường, Tô Nhuyễn mới cảm thấy an lòng đôi chút.
Chỉ một lát sau đã có người đưa tiền tới, đám cướp lập tức hưng phấn nhìn ra cửa lớn.
Có điều chờ mãi vẫn không thấy ai vào, tên cướp bảo vệ cửa còn mắng to: “Mẹ nó, anh Vương, tên kia không chịu vào, bảo chúng ta tự mình ra ngoài lấy.”
Một người đàn ông trung niên đứng dậy, chính là người giả đứng đắn trái ôm phải ấp ban đầu đám Tô Nhuyễn quan sát, hình như là kẻ cầm đầu đám cướp này.
Hiện tại anh ta vẫn mang vẻ mặt dối trá như cũ, miệng hỏi: “Hỏi anh ta mang tiền tới cho người nào?”
Tên cướp canh cửa bực bội đáp: “Tên kia không chịu nói.”
Cho nên bọn chúng không có cơ hội g.i.ế.c gà dọa khỉ, bởi vì lỡ như g.i.ế.c nhầm, người tổn thất chính là bọn họ.
Ánh mắt anh Vương kia trở nên hung ác, lại cười một tiếng, đột nhiên đi đến ghế sô pha Nhan Diệu và Tô Nhuyễn đang ngồi, ngồi xuống giữa hai người: “Thông minh quá nhỉ?”
Vừa nói vừa vươn tay ra định trái ôm phải ấp.
Tô Nhuyễn giả vờ sợ nhũn chân thuận thế ngồi oạch xuống đất, Nhan Diệu khả năng sợ thật, tư thế của hai người rất đối xứng, khiến anh Vương kia ôm hụt, nhưng thấy hai cô gái khom lưng cúi đầu ngồi xổm dưới chân mình tâm trạng cũng không tồi, mở miệng nói: “Vậy bảo Hầu Tử đi lấy!”
Sau đó lại cười tủm tỉm: “Tiện thể hỏi luôn anh ta chuộc người nào, nếu không tiền đưa rồi, chúng ta lại không biết thả ai.”
Tên cướp cao gầy vừa kéo Nhan Diệu lập tức đi ra ngoài.
Hình như tâm trạng anh Vương không tồi, nhấc chân dẫm lên vai Nhan Diệu.
Vân Chi
Người đàn ông trước đó che chở cô ấy hiển nhiên vẫn luôn chú ý tình hình bên này, thấy vậy lạnh lùng mở miệng: “Bỏ cái chân của mày xuống.”
Anh Vương a một tiếng, định dùng sức, lại nghe thấy người đàn ông kia nói tiếp: “Tôi là Hứa Tử Yến, nếu các người muốn lấy được một ngàn vạn, tốt nhất khách sáo với cô ấy một chút.”
Anh Vương sửng sốt, nhìn về phía gã đồng lõa lịch sự văn nhã nào đó, hình như người nọ là nhân vật quân sư.
Gã đồng lõa kia tiện tay với một chiếc điện thoại, sau khi gọi xong, lập tức nở nụ cười rạng rỡ với anh Vương: “Anh Vương, không ngờ lần này chúng ta lại bắt được một con cá lớn như vậy.”
“Vị này chính là cậu chủ của hãng phim Vinh Hoa ở Cảng Thành, với cậu ta mà nói, một ngàn vạn không là gì.”
Hứa Tử Yến lạnh lùng mở miệng: “Muốn lấy được tiền thì đối xử tử tế với vợ tôi.”
Hiển nhiên anh Vương không phải người chê tiền, tay lập tức kéo Nhan Diệu,d để cô ấy ngồi lên ghế sô pha, lại giơ chân bên kia dẫm lên vai Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn:……
Sau đó thưởng thức biểu cảm trên mặt cô, cười ha ha hỏi: “Cô cũng có bối cảnh gì sao? Nói ra, cô cũng có thể giống cô ấy.”
Ánh mắt Tô Nhuyễn đảo một vòng, đột nhiên cười nói: “Thật ra bối cảnh của tôi không hề kém cô ấy, nói ra sợ dọa ngài thôi.”
Tên cầm đầu đám kiếp kia hứng thú hỏi: “Hả? Nói nghe chút coi?”