Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 467: Cướp bóc (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:45:33
Lượt xem: 484
Người đứng vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là hai cậu thanh niên phục vụ bên cạnh, bọn họ đã có chút hoài nghi nhân sinh rồi, trước đây chỉ luôn đề phòng đồng nghiệp cùng giới tính cướp khách, kết quả lại bị một cô gái nẫng tay trên.
Lộc Minh Sâm nheo mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, sau đó nhân cơ hội rời đi.
Trở lại vị trí, Lục Thần Minh nhíu mày nói: “Sao lại thế này? Cậu chưa nói với các cô ấy à? Không đi thì thôi, sao còn thông đồng thêm người nữa? Phụ nữ trong quân khu đã không thỏa mãn được Tô Nhuyễn nhà cậu rồi sao?”
Mặt Lộc Minh Sâm không chút biểu cảm, nhìn anh ta, hiện tại không phải phụ nữ trong quân khu không thỏa mãn được cô ấy, mà là đàn ông không thỏa mãn được, còn mỗi ngày đổi một người, dùng một năm…
Anh lạnh lùng hỏi: “Đã xác nhận xong vị trí của từng người chưa?”
“Ừ, tổng cộng mười bốn người.” Lục Thần Minh nhíu mày: “Đám cướp này từng g.i.ế.c quá nhiều người, bây giờ lớn gan rồi, đúng là coi trời bằng vung.”
“Hơn nữa trong số đó còn có hai tên xuất thân từ lính đánh thuê nước ngoài, rất cảnh giác, chúng ta không thể điều quá nhiều người tới, dễ bị phát hiện, cùng lắm chỉ có thể gọi thêm năm người.”
“Trong tay bọn chúng còn có súng, dễ gây thương vong. Bọn chúng ranh ma lắm, toàn cố ý chọn nơi nhiều người, không cẩn thận sợ là những người kia sẽ trở thành con tin, hơn nữa vì mục tiêu cuối cùng, chúng ta còn phải giữ người sống.”
Lộc Minh Sâm lạnh mặt gật đầu: “Cứ dựa theo kế hoạch, lát nữa nghe lệnh hành sự!”
“Vâng!”
Tuy rằng Tô Nhuyễn không biết nhiệm vụ của đám Lộc Minh Sâm là gì, nhưng bình thường anh ấy và Lục Thần Minh cùng nhau chấp hành đều là nhiệm vụ không đơn giản, thấy y tá Mễ dẫn theo Nhan Diệu đã trở lại, cô nói với chị Hà: “Chị biết nơi em nói là nơi nào không?” Cô nhìn đồng hồ: “Nói ra thì, bây giờ đi vừa kịp lúc, chị có muốn đi cùng không?”
Lúc này chị Hà đã bị Tô Nhuyễn lừa dối đầu óc choáng váng, nghe cô nói như vậy, lập tức sinh ra hứng thú: “Được! Đi thôi!”
Nói xong đứng dậy định đi theo Tô Nhuyễn.
Nhưng mà chị ta vừa đứng lên, sắc mặt đã cứng đờ, hai tay giơ cao theo phản xạ có điều kiện. Trong lúc Tô Nhuyễn sửng sốt, bên eo cô cũng đã bị một món vũ khí sắc bén ghì sát.
Người đàn ông khống chế bọn họ là một tên mặt đầy vết sẹo, anh ta hứng thú cười nói với Tô Nhuyễn: “Chị Hà đây là khách của chúng tôi, không tiện ra ngoài chơi với cô đâu.”
Chị Hà run lên: “Các anh muốn gì? Nếu muốn tiền, trong túi xách của tôi có năm ngàn tệ, các anh lấy hết đi.”
Trong cơn hoảng sợ, giọng chị ta trở nên sắc nhọn, khiến không ít người chú ý tới động tĩnh bên này, hai cậu thanh niên vừa vây quanh phục vụ chị ta đã bị dọa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, miệng kêu lên “Người đâu” “Bảo vệ” “Có người bắt cóc chị Hà!”
Nhưng mà gã đàn ông mặt sẹo kia không sợ chút nào, còn thong thả ung dung trả lời chị Hà: “Chúng tôi lấy năm ngàn làm gì? Năm ngàn chúng tôi có nhiều lắm, nghe nói chị mở trung tâm điện máy, chắc phải có hai ba trăm vạn nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-467-cuop-boc-1.html.]
Sắc mặt chị Hà hơi trắng, hiển nhiên đám người này không phải tội phạm cướp bóc bình thường. Đám đông cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, có rất nhiều người đứng dậy muốn rời đi.
Sau đó lại có một người mắng: “Đao Sẹo, ai cho mày tự tiện hành động?”
Đao Sẹo cao giọng cười nói: “Tao không hành động, mấy trăm vạn của chúng ta sẽ bị lừa chạy mất.”
Bọn họ vừa nói ra, những người vốn dĩ đang cho rằng chuyện không liên quan đến mình đều vội vàng đứng dậy, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
“Pằng!”
Một tiếng s.ú.n.g vang lên ngay sau đó, đám đông hoảng sợ thét chói tai. Một giọng nói hung ác truyền khắp mọi ngóc ngách trong câu lạc bộ đêm: “Không muốn chết, đều ôm đầu ngồi xổm xuống cho ông!”
Có người bảo vệ duy trì trật tự trong phòng chưa kịp phản ứng lại, bị đám cướp trực tiếp thọc cho một đao, tiếng kêu thảm thiết và m.á.u tươi b.ắ.n ra là cảnh cáo tốt nhất, tất cả mọi người đều không dám chạy loạn nữa, vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống.
Đao Sẹo buông Tô Nhuyễn ra, ý bảo cô ngồi xổm xuống, sau đó khách sáo nói với chị Hà: “Chị Hà, mời đi bên này.”
Chị Hà run run rẩy rẩy đi theo bọn họ, đúng lúc ấy Tô Nhuyễn nghe thấy một giọng nam vang lên phía đối diện: “Anh làm gì thế?”
Ngẩng đầu lên, hóa ra là người đàn ông vừa rồi đến tìm Nhan Diệu, khi y tá Mễ dẫn Nhan Diệu quay về, anh ta cũng đi theo, mà anh ta mở miệng là vì một gã đàn ông cao gầy tới kéo Nhan Diệu đi.
Vân Chi
Cô quét mắt nhìn một vòng, những người vừa gọi bài hát, nói đúng hơn là những người vừa lộ ra tài phú đều bị theo dõi.
Đám cướp này vậy mà có tận mười mấy người, hơn nữa còn to gan lớn mật như vậy, khiến Tô Nhuyễn nhớ tới đám cướp vượt biên báo chí đăng tin mấy ngày trước.
Gã cướp cao gầy kia cười nói: “Không làm gì, tìm cô gái nhỏ này mượn chút tiền tiêu thôi, sao hả? Cậu muốn trả thay cô ấy à?”
Hiển nhiên Nhan Diệu không hề nghĩ đến chuyện này, bị dọa mặt trắng bệch.
“Tôi trả thay cô ấy.” Tuy rằng khuôn mặt người đàn ông kia vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lại đứng dậy chắn trước mặt Nhan Diệu: “Cô ấy là vợ tôi, tiền tiêu đều lấy từ chỗ tôi.”
“Anh Yến!” Nhan Diệu nghe vậy không rảnh tức giận, mà hơi lo lắng.
Người đàn ông kia nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, hiếm khi mở miệng ôn hòa: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Tên cướp cao gầy nhướng mày, rất hứng thú nhìn hai người bọn họ, cười ha hả nói: “Tôi thấy hai người không muốn tách ra lắm, dứt khoát đi cùng nhau đi.”
Người đàn ông kia nhíu mày, đứng trước Nhan Diệu bảo vệ cô ấy, cũng đi theo tên cướp cao gầy kia.