Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 465: Câu lạc bộ đêm (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:45:30
Lượt xem: 446
Nhân viên phục vụ trong quán, con trai đều sơ mi trắng quần đen, con gái đều mặc váy ngắn, một cô gái trong đó đứng dậy đi gọi bài hát, hai cô gái còn lại bị đám người xô đẩy dựa sát vào người đàn ông ngồi chính giữa.
Nhìn qua người đàn ông kia khoảng hơn ba mươi, dáng vẻ cực kỳ đứng đắn, nhưng khi nữ phục vụ nghiêng người qua, anh ta cũng không từ chối, tay giơ lên ôm lấy một cách tự nhiên.
Tuy rằng không thể so với trò hề do đám đàn ông trung niên bụng bia ngồi gần đó gây ra, nhưng cũng có thể giúp người ta nhìn ra đối phương là lưu manh giả danh trí thức.
Cô giáo Hàn thở dài: “Chẳng trách người ta thường nói đàn ông có tiền là sinh hư, dụ hoặc như vậy ai đỡ nổi?”
Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt Nhan Diệu hơi tối đi, đầu cúi xuống uống một ngụm coca.
Cô giáo hàn và y tá Mễ không để ý tới, cô giáo Hàn nói tiếp: “Bây giờ ngẫm lại chúng ta gả cho đám đàn ông tham gia quân ngũ đó, tuy rằng vất vả, nhưng lại không cần nhọc lòng về phương diện này.”
Y tá Mễ tán đồng: “Như vậy thật ra, sống bình đạm cũng khá tốt.”
Đột nhiên Nhan Diệu cười rộ lên: “Nói làm tôi cũng muốn tìm một người tham gia quân ngũ.”
Y tá Mễ cười: “Chuyện này có gì khó, người như cô, chắc chắn được hoan nghênh trong bộ đội, tôi có thể tìm cho cô tám mười anh, thao hồ lựa chọn.”
“Chuyện khác không dám cam đoan, nhưng chắc chắn đối xử tốt với vợ.”
Nhan Diệu lập tức cao hứng: “Nói rồi nhé!”
Vân Chi
“Có điều hôm nay nếu đã tới đây, chúng ta cũng phải hưởng thụ một phen mới được!” Cô ấy vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Tôi cũng gọi một bài!”
“Có ai biết hát rock and roll không? Hát một bài “Không chỗ dung thân”, tôi muốn khiêu vũ!”
Tô Nhuyễn vỗ tay: “Chỉ chờ tiết mục sôi động kiểu này, lát nữa tôi cũng nhảy!”
Chỉ một lát sau, tiếng trống tiếng nhạc tiết tấu mạnh đã vang lên, một người đàn ông áo ba lỗ, tóc dài, ôm đàn ghi ta, nhảy lên sân khấu, đầu tiên cảm ơn người gọi ca khúc: “Cảm ơn cô Nhan bàn số 8 đã gọi bài hát này, bài hát sôi động này dành tặng cho cô ấy!”
Sau đó vẫy vẫy tay với Nhan Diệu.
Là cô gái thứ hai gọi bài hát hôm nay, ánh mắt mọi người đều nhìn qua, đợi khi trông rõ vẻ ngoài của Nhan Diệu, tiết huýt sáo lập tức vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Nhan Diệu chẳng hề để ý, tươi cười xán lạn vẫy vẫy tay với đối phương.
Tô Nhuyễn đứng dậy nói: “Đi nào, đều đi khiêu vũ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-465-cau-lac-bo-dem-2.html.]
Cô giáo Hàn hơi sợ: “Tôi đâu biết nhảy, tôi xem là được rồi.”
Y tá Mễ gật đầu phụ họa.
“Lát nữa cứ lắc lư theo nhạc là được.” Tô Nhuyễn kéo hai người, sau đó tung ra đòn sát thủ: “Đã tiêu nhiều tiền như vậy rồi, chúng ta phải tiêu cho đáng giá có phải không?”
Cô giáo Hàn lập tức đứng lên: “Cũng đúng, mấy trăm đồng đó, tôi phải chơi cho đã.”
Y tá Mễ cũng theo sau.
Bốn người ra sàn nhảy, cũng cẩn thận không tách ra, tiếng nhạc đinh tai, tiếng reo hò ầm ỹ và tiếng trống như đánh thẳng vào nhịp tim, đèn màu rực rỡ trên đỉnh đầu xây dựng nên một thế giới kỳ quái.
Giống như Tô Nhuyễn nói, lên sàn nhảy rồi, cơ thể sẽ tự động lắc lư theo nhạc, có thể dễ dàng vứt bỏ tất cả cảm xúc và suy nghĩ ra sau đầu.
Ban đầu cô giáo Hàn và y tá Mễ còn hơi rụt rè, sau đó cũng thoải mái hơn, Nhan Diệu lại càng nhảy hốc mắt càng đỏ, nụ cười trên mặt lại xán lạn thêm.
Nhảy xong một bài, bốn người đều tràn đầy vui sướng, hiển nhiên Nhan Diệu còn chưa đã thèm, nghe thấy sau đó có người gọi thêm một bài rock and roll, liền đừng ngay tại sàn nhảy không đi nữa.
Tô Nhuyễn vui sướng thở ra một hơi, cũng định nhảy thêm một bài.
Trong lúc chờ đợi, đột nhiên cô cảm thấy sau gáy lạnh toát, lập tức quay đầu nhìn lại theo bản năng, nhưng ngoài khách đang ngồi trên bàn ghế gần đó ra, chỉ nhìn thấy vài nhân viên phục vụ vai rộng eo hẹp vừa biến mất ở chỗ ngoặt.
Thấy hành động của cô, y tá Mễ cũng nhìn theo, sau đó không nhịn được cảm thán: “Không biết nơi này chọn phục vụ thế nào, dáng người đẹp thật đấy.”
Tô Nhuyễn gãi gãi đầu, cho rằng có lẽ vì mình nhớ Lộc Minh Sâm quá nên nghĩ nhiều rồi, sao anh ấy có thể xuất hiện ở nơi này.
“Sao các cô ấy lại xuất hiện ở nơi này?”
Trong phòng nghỉ cho nhân viên phục vụ, Lục Thần Minh nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn lại do Tô Nhuyễn nhà cậu giở trò.”
“Cậu không quản à? Cô ấy chơi quá rô đấy!”
Lộc Minh Sâm lạnh lùng lườm anh ta một cái, Lục Thần Minh căm giận: “Cô ấy thích thì chơi một mình đi, dạy hư Mễ Duyệt nhà tôi làm gì?”
Lộc Minh Sâm thản nhiên nói: “Có thể dạy hư chứng tỏ vốn dĩ không phải người tốt, sao cậu đi theo tôi lâu như vậy không thấy cậu thông minh lên nhỉ?”
Lục Thần Minh cả giận mắng: “Ai nói tôi ngốc? Được rồi, không cãi nhau với cậu nữa, đám người kia có thể ở chỗ này, lát nữa lỡ đánh nhau sẽ nguy hiểm, phải mau bảo bọn họ rời đi.”
Lộc Minh Sâm nhìn về phía sàn nhảy, nheo mắt lại: “Cậu tiếp tục theo dõi, tôi đi thông báo cho bọn họ.”