Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 462: Quà sinh nhật (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:45:26
Lượt xem: 451
Cũng may y tá Mễ đã kéo Lục Thần Minh đi rồi, nếu không sợ là hai người còn tranh cãi nướng bánh mì trước hay nướng gà ăn mày trước.
Tô Nhuyễn bắt đầu ủ bột, lò bánh mì phải phơi nắng một ngày, ngày mai móc hết số cát trong lòng dùng chống đỡ mái lò ra, sau đó dùng lửa lớn nung qua một lượt, mới dùng được, cô định nướng bánh mì đầu tiên.
Khi Tô Nhuyễn bận việc, Lộc Minh Sâm ra ngoài một lát mới về, khi về hình như lén lút giấu thứ gì đó trong túi nhựa, Tô Nhuyễn giả vờ không nhìn thấy.
Đợi cô thu dọn xong trở lại phòng ngủ, Lộc Minh Sâm đang mở tủ ra tìm quần áo. Ngày thường anh đều mặc quân phục, trước tết âm lịch năm nay, quần áo đời thường của anh chỉ có bốn bộ, xuân hạ thu đông mỗi mùa một bộ.
Bây giờ nhiều hơn chút, khi đi dạo phố mua quần áo cho mình, nhìn thấy quần áo nam đẹp Tô Nhuyễn không nhịn được cũng mua cho anh, treo lên cũng non nửa tủ quần áo, có những món đồ Lộc Minh Sâm còn chưa mặc lần nào.
Thấy Tô Nhuyễn vào, anh khẽ ho một tiếng, đóng tủ quần áo lại, giả vờ chưa phát sinh chuyện gì, khiến Tô Nhuyễn bật cười. Cô bước đến, mở tủ quần áo của mình ra, Lộc Minh Sâm ngó qua hỏi: “Mai em định mặc bộ nào?”
Tô Nhuyễn lấy ra hai bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt: “Bộ này.”
Lộc Minh Sâm nhìn lướt qua, một lớn một nhỏ, kiểu dáng tương tự nhau.
Tô Nhuyễn cười: “Áo tình nhân, hai ta mặc.”
Thời buổi này vẫn chưa có khái niệm áo tình nhân, hai bộ đồ Tô Nhuyễn mua chỉ là đồ cùng nhãn hiệu kiểu nam và kiểu nữ, nhưng cũng đủ để Lộc Minh Sâm cảm thấy mới lạ, cao hứng rồi.
Anh lập tức mặc thử, Tô Nhuyễn sửa sang lại quần áo giúp anh, thuận miệng hỏi: “Ngày mai chúng ta đi thế nào?”
Lộc Minh Sâm cũng giơ tay sửa sang cổ áo giúp cô, sau đó ôm lấy eo Tô Nhuyễn, thần bí nói: “Em đừng hỏi, cứ theo anh là được rồi.”
Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nhìn qua, hai mắt Lộc Minh Sâm nheo lại, nâng cằm cô lên hôn xuống…
Khi hai người đang rơi vào cảnh xuân tươi đẹp, máy nhắn tin trong túi Lộc Minh Sâm đột ngột vang lên, anh sửng sốt, vẫn lấy ra xem, sau dó dùng sức ôm chặt Tô Nhuyễn, nói: “Xin lỗi, anh phải đi họp.”
Tô Nhuyễn thông cảm: “Ừ, em chờ anh.”
Lộc Minh Sâm vội vàng hôn lên một cô một cái, sau đó nhanh chóng rời đi, Tô Nhuyễn nhìn theo bóng anh, tâm trạng hơi nặng nề.
Quả nhiên, gần chín giờ Lộc Minh Sâm mới trở về, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn chứa đầy áy náy: “Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi, ngày mai anh phải đi làm nhiệm vụ.”
Dù đã chuẩn bị trước tâm lý, Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy mất mát, nhưng thấy anh tự trách như vậy, cô lại đau lòng, người này cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho ngày mai…
Cô bước đến, ôm lấy anh: “Có gì phải xin lỗi, đây là chức trách của anh, cũng là chức trách của em.” Có quân tẩu nào chưa từng trải qua tình cảnh như vậy? Cô phải học cách làm quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-462-qua-sinh-nhat-1.html.]
Tô Nhuyễn càng hiểu lý lẽ, Lộc Minh Sâm càng cảm thấy áy náy: “Nhuyễn Nhuyễn……”
Tô Nhuyễn nhón chân, hôn lên môi anh, cười nói: “Anh chắc chắn muốn đứng đây lãng phí thời gian?”
Lộc Minh Sâm mím môi, lập tức bế cô lên, đi về phía giường ngủ…
Đêm hôm đó anh vô cùng dịu dàng, nhưng khi chôn trong n.g.ự.c anh, Tô Nhuyễn vẫn không nhịn được hơi khó chịu.
Vừa qua mười hai giờ, Lộc Minh Sâm đã hôn lên khóe mắt cô, nhỏ giọng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, sinh nhật vui vẻ.”
Cánh mũi Tô Nhuyễn chua xót, ngửa đầu hôn anh…
Xong việc, Lộc Minh Sâm ôm lấy cô, dựa vào đầu giường, duỗi tay với chiếc áo lại gần, lấy ra hai tấm vé xem phim trừ trong túi ngực: “Vốn dĩ định hôm nay đưa em đi xem, em bảo y tá Mễ đi cùng nhé.”
Tô Nhuyễn cọ vào bờ vai anh, nhận lấy hai tấm vé: “Vâng.”
Sau đó lại thấy anh lấy ra một cái hộp nhẫn, khiến Tô Nhuyễn tò mò, anh ấy lấy đâu ra tiền mua nhẫn nhỉ?
Bên trong đúng là một chiếc nhẫn hình con rắn, vàng óng ánh, đầu rắn là đầu hổ mang, có điều không dữ tợn lắm, vảy và đầu trên tròn nhẵn, rất đáng yêu, giống phong cách đầu chó của lò nướng.
Thấy cô thích, trên mặt Lộc Minh Sâm cũng lộ ra ý cười: “Thứ này anh dùng vỏ đạn làm ra.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước anh luôn thần thần bí bí, còn hay chạy tới nhà xưởng tìm cô, hóa ra là đi làm thứ này, máy móc trong trường có thể dung luyện kim loại.
Lộc Minh Sâm đeo giúp cô chiếc nhẫn vào ngón trỏ, Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, đang nghĩ hình như gã này đeo nhầm ngón rồi, lại thấy anh không biết sờ vào vị trí nào, đầu rắn đáng yêu kia đột nhiên mở rộng, b.ắ.n ra một lưỡi d.a.o sắc bén.
Tô Nhuyễn hoảng sợ, Lộc Minh Sâm lại sờ chiếc nhẫn một cái, lưỡi d.a.o lập tức thu về, con rắn nhỏ lại quay về dáng vẻ đáng yêu ban đầu, giống như dáng vẻ dữ tợn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, chưa bao giờ nghĩ tới, quà sinh nhật Lộc Minh Sâm tặng cô lại là ám khí.
Vân Chi
“Nhìn chỗ này, ở đây có cơ quan nhỏ.” Lộc Minh Sâm chỉ cho cô xem: “Vốn dĩ định tặng em khi đưa em đi xem khổng tước đá quý.”
Anh vuốt tóc cô, trịnh trọng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, tuy rằng anh không cho em được nhẫn kim cương, nhưng anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, mím chặt môi mới có thể ngăn nước mắt rơi xuống. Đời trước sau khi mất con dù khổ dù mệt đến đâu cô cũng không rơi nước mắt, nhưng mà bây giờ lại luôn bị hai câu ba lời của người đàn ông này làm cảm động.
Tô Nhuyễn duỗi tay ôm lấy Lộc Minh Sâm, muốn chôn sâu vào lòng anh. Nếu như trước kia có người nói cô sẽ rơi lệ vì tạm phải xa một ai đó trong thời gian ngắn, có lẽ cô sẽ cảm thấy đó là trò cười.
Hai người cứ ôm nhau như vậy đến hừng đông, cuối cùng đến giờ xuất phát Lộc Minh Sâm vẫn phải rời đi.