Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 461: Y tá Mễ mọc sừng (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:45:24
Lượt xem: 458

Sáng sớm hôm sau, cơm nước xong Lộc Minh Sâm ngồi trước bàn làm việc, vẽ bản thiết kế lò bánh mì hôm qua Tô Nhuyễn nói với anh. Thấy Tô Nhuyễn lại gần, anh vươn tay ra kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi trên đùi mình: “Là kiểu này đúng không?”

Tô Nhuyễn cầm bản vẽ lên nhìn kỹ: “Ừ, giống kiểu này, nhưng mà có thể tạo hình độc đáo hơn một chút không?”

Vân Chi

Nói xong đột nhiên cô cảm thấy mình rất giống lãnh đạo phiền phức đời sau, lúc nào cũng “Phương án này cũng hay, nhưng vẫn thiếu thiếu gì đó, sửa lại đi.”

Khi cô đang nghĩ ngợi nên sửa lại thế nào, Lộc Minh Sâm suy nghĩ một lát, đã cúi đầu đổi cái đỉnh lò hình mái vòm kia thành hình đầu chó đáng yêu: “Thế này à?”

Thấy anh đáng yêu như vậy, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Sao lại là chó?”

Lộc Minh Sâm nói: “Em cầm tinh con ch.ó mà, hay là em thấy đầu rắn đẹp hơn? Đầu rắn thì hơi bẹp.”

Anh tuổi rắn, Tô Nhuyễn nghĩ đến lò nướng tạo hình đầu rắn, không nhịn được cười rộ lên, thật sự làm như vậy khả năng sẽ rất xấu.

“Vẫn làm đầu chó đi.”

Xác định kích cỡ xong, Lộc Minh Sâm lập tức hành động, gạch, xi măng, cát sỏi khi trang hoàng nhà cửa vẫn còn thừa không ít.

Bọn họ định đắp lò nướng ở góc sân phía tây, khi chuẩn bị bắt tay vào làm, y tá Mễ và cô giáo Hàn đều trang điểm xinh đẹp ra ngoài, Lục Thần Minh bị y tá Mễ đuổi qua giúp đỡ Lộc Minh Sâm, còn đoàn trưởng Dư thì đi theo phía sau cô giáo Hàn.

Nhìn thấy cảnh ấy, Tô Nhuyễn cười không ngừng, hiện tại đoàn trưởng Dư và cô giáo Hàn đã hoàn toàn thay đổi vị trí rồi, xem ra cô giáo Hàn đã nắm chặt anh ta trong tay.

Bà Trương cách vách kinh ngạc nói: “A, dạo này đoàn trưởng Dư càng ngày càng săn sóc nhỉ?”

Đoàn trưởng Dư liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, thở dài: “Đều là tôi nên làm.”

Tô Nhuyễn cười: “Đoàn trưởng Dư, ánh mắt này của anh, là có ý kiến với tôi sao?”

Câu hỏi ấy vừa vang lên, đoàn trưởng Dư lập tức bị ánh mắt của vợ mình và Lộc Minh Sâm khóa chặt. Anh ta lúng túng nói: “Đâu dám đâu dám, trong khu chúng ta, cô chính là cái này.” Anh ta dựng thẳng ngón tay cái lên: “Ai dám nói từ “Không”.”

Bà Trương cười nói: “Đám đàn ông kia đều dạy vợ phải cách xa cháu một chút đó, ha ha ha.”

“Đáng tiếc...” Tô Nhuyễn cười: “Bọn họ không quản được.”

Dạo gần đây nhân duyên với phái nữ của cô vô cùng tốt, ngay cả chị dâu Thái cũng gần gũi thân thiết với cô không ít.

Đoàn trưởng Dư cười khổ, cun cút đi theo cô giáo Hàn.

Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh đều là người có năng lực, tuy rằng ngoài miệng tranh cãi không ngừng, nhưng phối hợp lại vô cùng ăn ý.

Gạch đỏ xây nền, bên trên lát đá phiến, dưới đáy phủ một lớp gạch đỏ, dùng vỏ chai bia, đá vụn, và cát làm tầng giữ ấm, bên trên lại thêm một lớp gạch, sau đó bắt đầu xây đến mái vòm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-461-y-ta-me-moc-sung-2.html.]

Xây mái mòm phải dùng đất đỏ để kết dính, khi Lộc Minh Sâm xây trụ, Lục Thần Minh đã đi đào một xe đất đỏ và bùn nhão mang về, sau một tầng đáy, một tầng dùng vỏ chai bia giữ nhiệt, một lớp gạch bên ngoài, cuối cùng thêm rơm rạ và đất đỏ, sửa lại hình dạng nữa là xong.

Thấy hai người sắp hoàn thành, Tô Nhuyễn đi nấu cơm cho bọn họ, kết quả vừa bỏ mì sợi vào nồi lại nghe thấy hai người cãi nhau.

Mà nội cung cuộc tranh cãi là về hình dạng.

Hóa ra ban đầu Lục Thần Minh cười nhạo Lộc Minh Sâm như đàn bà, đắp bếp lò thôi còn muốn tạo hình đầu chó, đợi nghe nói vì Tô Nhuyễn tuổi chó mới làm như vậy, Lục Thần Minh lập tức yêu cầu đổi đầu chó thành đầu dê vì y tá Mễ tuổi dê, lý do cũng rất đầy đủ: “Tôi cũng góp một nửa công sức.”

Tất nhiên là Lộc Minh Sâm không đồng ý rồi, anh khinh bỉ: “Một nửa công sức? Là tôi đưa ra ý kiến, là đất nhà tôi, nguyên liệu nhà tôi bỏ ra…” Anh nhìn bùn đất, bổ sung một câu: “Đa số nguyên vật liệu.”

“Một nửa công sức của cậu tính cái gì?”

Lục Thần Minh không lời nào để nói, nhưng vẫn cố gắng theo bản năng: “Một nửa công sức cũng là một nửa.”

Cuối cùng anh ta dựa theo tỉ lệ góp sức và đất đỏ mình đào về, yêu cầu một đôi sừng dê.

Kết quả, chiếc lò bánh mì hai người xây dựng có hình đầu chó, hai ống khói gần tai được đắp cao lên, sau đó vẽ thêm hoa văn nằm ngang. Lục Thần Minh nói đó là sừng dê.

Tô Nhuyễn:……

“Ăn cơm trước đi!” Hai người đàn ông ấu trĩ này.

Sau khi ăn cơm xong, Lộc Minh Sâm lén lút nói với cô: “Ban nãy anh tính rồi, làm ống khói cao hơn chút giúp nhiệt độ của lò nướng tăng lên, cho nên cái đó không phải sừng dê, mà là tai loài chó săn Pharaoh.”

Sợ cô không hiểu, anh còn giơ hai tay lên, đặt bên tai mô phỏng: “Loại chó kia tai dài thế này này, không khác hai chiếc ống khói kia.”

Tô Nhuyễn:……

Mấu chốt là người này còn rất nghiêm trang.

Cô không nhịn được che mặt cười rộ lên, cái người này… Sao lại đáng yêu như vậy.

Đợi y tá Mễ và cô giáo Hàn về, hai người đều tới tham quan lò bánh mì mới xây. Vốn dĩ nhìn thấy tạo hình đầu chó, hai người còn cảm thấy mới lạ đáng yêu, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra điểm không đúng.

Y tá Mễ hỏi: “Sao hai tai lại dài như vậy?”

Lục Thần Minh lập tức đắc ý tranh công: “Đó là sừng dê, là sừng của em đó.”

Y tá Mễ:???

Tô Nhuyễn ôm bụng cười ha hả.

Vợ đoàn trưởng Tôn cách vách nhà họ Lục tò mò ngó đầu ra hỏi: “Y tá Mễ bị cắm sừng từ khi nào thế?”

Loading...