Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 460: Y tá Mễ mọc sừng (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:45:23
Lượt xem: 491
Tổ chức tiệc tân gia xong, Lộc Minh Sâm vô cùng cao hứng, khiến Tô Nhuyễn cũng có cảm giác lần này mới là lần dọn vào phòng cưới chân chính.
Có điều so với kỳ nghỉ đông năm trước, kỳ nghỉ hè này bọn họ không có thời gian dính nhau cả ngày, Lộc Minh Sâm gần như không lúc nào không có nhiệm vụ huấn luyện trong quân đội, Tô Nhuyễn thì bận đi tuần tra nhà máy mỗi ngày.
Cô muốn nhân dịp nghỉ hè, có thời gian rảnh, lựa chọn một vài hạt giống tốt cho các cương vị trong công ty, phòng tài vụ và phòng nhân sự đều có người mới, là hai sinh viên trung cấp chính ủy Vương tìm giúp, đều cần cô tự mình hướng dẫn một thời gian.
Đương nhiên quan trọng nhất là, cô muốn nhân cơ hội này chuẩn bị quà sinh nhật cho Lộc Minh Sâm, nói ra thì sinh nhật của hai người rất gần nhau, thứ bảy này là sinh nhật cô, sau đó bốn ngày chính là sinh nhật Lộc Minh Sâm.
Sáng thứ năm, cuối cùng Tô Nhuyễn cũng chuẩn bị xong quà sinh nhật cho Lộc Minh Sâm, nên về nhà sớm. Y tá Mễ xách theo một con gà nướng tới nhà làm khách.
Thấy hành động ấy, Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Hôm nay là ngày gì thế? Sao đột nhiên lại ăn gà nướng?”
Y tá Mễ tự nhiên vào bếp nhà cô cầm một cái đĩa ra, bỏ gà nướng vào, dùng tay bẻ một cái đùi gà đưa cho Tô Nhuyễn, cũng bẻ một cái khác cho mình: “Hôm nay hết ca trực về nhà, trên đường gặp được người bán gà nướng, tự dưng lúc ấy thèm chảy nước miếng, ruột gan cồn cào đòi ăn, nên mua thôi.”
Có điều mới cắn một miếng, cô ấy đã nhíu mày: “Hình như hương vị rất bình thường.”
Đúng là rất bình thường, Tô Nhuyễn nếm một miếng liền mất hứng, quá ngấy, hơn nữa hiển nhiên gia vị không đầy đủ.
Nhưng mà lại bị y tá Mễ khơi gợi con sâu thèm ăn trong người: “Muốn ăn gà nướng, màn thầu nướng, bắp nước, phải dùng bếp củi nướng lên, như vậy mới thơm…”
Cô giáo Hàn vén rèm vào: “Cô nói đến tôi cũng thèm, lại nhớ khi chúng tôi còn nhỏ, ăn khoai tây nướng chấm muối, mềm thơm nức mũi…”
Ba người nhắc tới chuyện hồi nhỏ, đều có chút tưởng niệm bếp củi nhà mình.
Y tá Mễ nói: “…… Trứng gà nhúng nước muối, đắp bùn dưới hồ, ném vào bếp nướng, thơm cực kỳ, trứng luộc không thể so được.”
Càng nói Tô Nhuyễn càng thèm ăn, mở miệng dứt khoát: “Tôi quyết định rồi, tôi phải xây cái lò bánh mì!”
“Lò bánh mì là cái gì? Dùng nướng bánh mì à?”
Tô Nhuyễn nói: “Là một loại lò nướng, sau này có thể nướng bánh bột ngô, bánh trung thu, bánh mì, còn có thể nướng gà ăn mày, nướng khoai tây, trứng gà, bắp…”
Y tá Mễ nuốt nước miếng: “Cần nguyên liệu gì, phức tạp không?”
Cô giáo Hàn cười nói: “Làm lò nướng đơn giản chỉ cần xi măng và cát sỏi, còn về sức người, có đoàn trưởng Lộc chắc chắn không phiền toái.”
Y tá Mễ vỗ tay một cái, nói: “Đúng vậy, để lão khờ nhà tôi qua đây hỗ trợ.”
“Xem ra sau này tôi có lộc ăn rồi.” Nói tới đây, cô giáo Hàn mới nhớ tới chuyện chính sự: “Xem tôi này, suýt quên mất chuyện chính rồi, ngày mai chúng ta tới bách hóa Yến Đô xem con khổng tước đá quý kia đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-460-y-ta-me-moc-sung-1.html.]
Y tá Mễ nói: “Không phải xem rồi à? Sao thế? Chị định mỗi tháng xem một lần sao? Chỗ đó đâu phải vườn bách thú.”
Cô giáo Hàn nói: “Không phải thế, tôi nghe nói hai ngày nữa bọn họ sẽ thu hồi, nên muốn đi xem thêm lần nữa.”
“Ai nói sắp thu hồi?” Tô Nhuyễn nghi hoặc, cô nhớ rõ phương án kia viết sẽ trưng bày hết kỳ nghỉ hè, dù sao nghỉ hè mới thời gian lượng người qua lại đông nhất.
“Không phải hôm qua trên báo đăng tin, nói có đám cướp của g.i.ế.c người hung ác cực kỳ đã len lỏi tới phương bắc sao? Khả năng là sợ bị theo dõi.”
Rắn độc có thể dọa được khách tham quan bình thường, muốn đề phòng đám tội phạm hung ác chắc chắn là không thể nào.
Cô giáo Hàn nói: “Thứ đó giá trị hơn trăm vạn đó.”
“Còn không phải sao.” Y tá Mễ cũng nói: “Đá quý bé bằng móng tay út đã mấy ngàn tệ rồi.”
“Có điều phải công nhận, nó thật sự rất đẹp.” Y tá Mễ nói: “Đợi tích cóp đủ tiền tôi cũng mua một cái, con gái nên có một món đồ trang sức quý giá trong đời, không phải người ta nói, phụ nữ đáng được bảo vệ sao?”
Cô giáo Hàn cũng hâm mộ: “Tôi thì không mơ, đã thành bà thím già rồi, không đáng được bảo vệ. Số tiền đó để con gái tôi đi học còn hơn.”
Nói tới đây, cô ấy quay sang Tô Nhuyễn cười hỏi: “Nhà cô chắc mua nổi nhỉ, sao không thấy đoàn trưởng Lộc mua cho cô một cái?”
Y tá Mễ bật cười: “Đoàn trưởng Lộc phải có tiền mới mua được, bây giờ có ai là không biết, đoàn trưởng Lộc nộp hết tiền trợ cấp cho vợ không giữ lại một xu nào, tiền tiêu vặt cố định mỗi tháng chỉ có mười đồng.”
Cô giáo Hàn cảm thán: “Đàn ông như đoàn trưởng Lộc rất hiếm, chồng tôi ở nhà chai dầu đổ cũng không buồn đỡ, vì giấu mấy đồng tiền riêng còn tranh đi mua nước tương với con gái.”
Ba người nói chuyện không nhịn được bật cười, đúng lúc ấy Lộc Minh Sâm vén rèm vào nhà: “Đang nói xấu tôi gì thế?”
Cô giáo Hàn đáp: “Khen cậu đó, người tốt ngàn dặm mới tìm được một, Tô Nhuyễn gả đúng người rồi.”
Vân Chi
Khóe miệng Lộc Minh Sâm lập tức cong lên, khiêm tốn nói: “Là tôi cưới đúng người, Tô Nhuyễn nhà tôi mới là ngàn dặm có một.”
Tô Nhuyễn lườm anh một cái, cô giáo Hàn và y tá Mễ đều lắc đầu bật cười.
Nói tới chuyện ngày mai đi xem khổng tước đá quý, hiếm khi Lộc Minh Sâm đưa ra kiến nghị: “Ngày mai ở nhà đi, ngày kia anh đi cùng em.”
Tô Nhuyễn nghĩ ra điều gì đó, ngày kia là sinh nhật cô… Hiển nhiên gã này đã sắp xếp…
Đợi cô giáo Hàn và y tá Mễ ra về, quả nhiên anh nói: “Ngày kia hai ta đi chơi riêng.”
Tô Nhuyễn không nhịn được cong môi nhìn anh, Lộc Minh Sâm bước tới hôn lên trán cô: “Ngày mai cũng ở nhà với em.”
Thấy Tô Nhuyễn vui mừng, hai mắt Lộc Minh Sâm cũng sáng lấp lánh.