Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 458: Không tinh ý
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:24:54
Lượt xem: 479
Tuy rằng diễn kịch hơi lố, nhưng về thiết kế đúng là Nhan Diệu không hề kém.
Ngày đầu tiên, sau khi tìm hiểu xong về phong cách thiết kế của Thế Ngoại Tiên, chỉ ba ngày cô ấy đã hoàn thành hai bản thiết kế vô cùng kinh diễm.
Cũng chính vì vậy, Tô Nhuyễn biết chắc chắn miếu nhỏ của cô không giữ nổi người này, vì thế lập tức giống nhà tư bản lòng dạ hiểm độc, vừa sắp xếp Nhan Diệu thiết kế sản phẩm, vừa bảo Ngưu Xuân Phân tranh thủ thời gian học hỏi từ cô ấy. Hiển nhiên Ngưu Xuân Phân cũng hiểu rõ, lần học này tốt hơn nhiều so với chị ấy tới thành phố Thân.
Đồng thời Tô Nhuyễn cũng kêu gọi người cảm thấy hứng thú cùng nhau học, đặt nền móng cho đội ngũ thiết kế sau này.
Nhan Diệu hay nũng nịu, thấy Ngưu Xuân Phân là làm nũng bán thảm, nhưng khi bắt tay vào việc lại vô cùng nghiêm túc, bị Tô Nhuyễn áp bức như vậy cũng không một câu oán hận.
Chỉ là khi nhìn thấy Tô Nhuyễn lại ra vẻ đáng thương, diễn kịch: “Nhất định tôi sẽ trổ hết mười tám ban võ nghệ, để bà chủ Tô nhìn rõ thành ý bán mình của tôi…”
Đối mặt với mắt cẩu vô tội ấy, Tô Nhuyễn lạnh lùng vô tình, nói: “Chỗ chúng tôi là công ty đứng đắn.”
Tóm lại là, việc Nhan Diệu đến, đã giúp công ty tạm thời đi vào quỹ đạo. Tô Nhuyễn có thể quay đầu chuyên tâm vào việc học rồi, bọn họ sắp phải thi cuối kỳ.
Có điều, nói một câu thật lòng, Tô Nhuyễn cảm thấy đời này mình mở công ty chưa bao giờ nhẹ nhàng như thế. Có kinh nghiệm đời trước giúp cô tránh đi đường vòng là một phần, một phần vì có Lộc Minh Sâm giúp đỡ giải quyết chuyện phiền toái, sau đó tuyển được Đinh Lâu và Diệp Minh, ngoài phí chút tâm sức thiết kế sản phẩm ra, những chuyện khác cô chỉ cần động mồm mép, nắm chắc phương hướng là được rồi.
Bởi vậy thành tích học tập của cô không giảm đi nhiều lắm, loại giỏi thì hơi khó, loại khá chắc vẫn được.
Một tuần sau, Tô Nhuyễn thi xong. Vừa ra khỏi trường học, cô đã trông thấy một bóng người cao lớn đang đứng dựa vào xe máy cách đó không xa, hình như trên người anh có gắn radar thần kỳ nào đó, cô vừa xuất hiện đã ngước mắt nhìn về phía cô.
Triệu Yến Yến trêu chọc: “Cậu không về nhà một tuần, giáo quan Lộc lo cậu bị bắt cóc à?”
Vì ôn thi, cả tuần này Tô Nhuyễn đều ở lại trường học, khi bận rộn không cảm thấy gì, lúc này gặp anh lại cảm thấy có chút nhung nhớ.
Vân Chi
Cô hưng phấn chạy tới, Lộc Minh Sâm đội mũ bảo hiểm lên giúp cô: “Đi.”
Tô Nhuyễn sải bước lên xe máy: “Sao không lái xe tới?”
Lộc Minh Sâm đặt tay cô lên eo mình, sau đó đi đến nơi ít người, mới đạp phanh dừng xe lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-458-khong-tinh-y.html.]
Tô Nhuyễn nhào vào lưng anh theo quán tính…
Qua mũ bảo hiểm có thể trông thấy nụ cười xấu xa trên khóe miệng tên kia, cô bị chọc giận bật cười, véo mạnh vào phần thịt trên eo anh một cái, mắng: “Đúng là càng ngày càng không đứng đắn, học đâu ra cái trò này thế?”
Lộc Minh Sâm chỉ cười không đáp, sau đó lại hào hứng chơi không biết mệt.
Nửa giờ sau về đến nhà, sau khi xuống xe Tô Nhuyễn không nhịn được đạp anh một cái.
Lộc Minh Sâm nhanh chân chạy trốn, nhảy hai ba lước lên bậc thang, bỏ mũ bảo hiểm xuống, nhìn Tô Nhuyễn cười: “Đến xem.”
Hai người về căn nhà trong khu tập thể gia đình quân nhân, hiện tại nhà đã trang hoàng xong, hai ngày tới chuẩn bị mời khách.
Nhìn bề ngoài có vẻ không khác nhà xung quanh, chỉ có con đường thông đến phòng khách được lát một lớp gạch xanh, hai bên để lại đất trống trồng rau, bà Trương và cô giáo Hàn mỗi người trồng một bên.
Hai người đều là người thế hệ trước, không nhìn nổi đất bị bỏ hoang, một chút đất trống trong xó xỉnh cũng hận không thể trồng thêm chút rau cỏ. Trước kia Lộc Minh Sâm không dễ tiếp xúc, bọn họ không tiện nhờ vả, bây giờ quan hệ với Tô Nhuyễn không tồi, biết Tô Nhuyễn không có thời gian trồng mấy thứ này, hai người liền chia nhau mỗi người một nửa.
Hai người còn thương lượng trồng các loại rau dưa không giống nhau, bà Trương trồng cà chua và đậu que, cô giáo Hàn trồng cà tím và Dưa chuột, Tô Nhuyễn về bên này, tùy tiện hái ăn là được, vừa tiết kiệm tiền vừa tiết kiệm không ít công sức.
Vào trong, phong cách trang hoàng vẫn giống căn nhà ở tỉnh Đông Lâm, sàn nhà màu xám nhạt, gia cụ màu trắng đục, có điều diện tích lớn hơn rất nhiều, tuy rằng giữa mỗi gian phòng đều dùng đồ đạc ngăn cách, nhưng vẫn vô cùng rộng mở.
Lộc Minh Sâm ôm chặt Tô Nhuyễn từ phía sau, giọng nói mang theo sung sướng: “Lục Thần Minh và đoàn trưởng Dư đều hâm mộ không thôi, em xem, lát nữa thế nào y tá Mễ và cô giáo Hàn cũng qua đây.” Lời này đắc ý không chịu nổi.
Anh vừa dứt lời, quả nhiên y tá Mễ đẩy cổng bước vào, cô giáo Hàn nhà bên cạnh cũng qua đây. Anh chậc một tiếng, nhanh chóng hôn chụt một cái lên môi Tô Nhuyễn: “Mỗi tội không tinh ý lắm.”
Tô Nhuyễn không nhịn được lườm anh một cái, Lộc Minh Sâm cười nhéo mặt cô: “Anh đi tìm Lục Thần Minh, mời cậu ta ngày mai qua ăn tiệc tân gia.”
Nhìn dáng vẻ khoe khoang của đối phương, Tô Nhuyễn biết ngay anh lại không có ý tốt, cô không nhịn được dặn dò: “Anh đừng bắt nạt người ta mãi thế.”
Lộc Minh Sâm gật đầu có lệ: “Yên tâm đi.” Chắc chắn sẽ dùng sức bắt nạt cậu ta.
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, người này đúng là càng ngày càng ấu trĩ.