Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 457: Không thể trông mặt mà bắt hình dong
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:24:52
Lượt xem: 534
Tô Nhuyễn phối hợp với Diệp Minh chọc tức Dư Tiểu Lệ xong, cũng vứt chuyện này ra sau đầu, hiện tại cô còn bận quản lý công ty.
Phân xưởng sản xuất mới thành lập, cần ma hợp không ít, cũng may Tô Nhuyễn có kinh nghiệm đời trước, Ngưu Xuân Phân đi học một tháng rưỡi cũng không phải phí công, tuy rằng chỉ học được kiến thức cơ bản về thiết kế, nhưng lại rất quen thuộc với quy trình sản xuất.
Sau khi thấy mọi người đều thuần thục rồi, Tô Nhuyễn bổ nhiệm Ngưu Xuân Phân tạm thời giữ chức chủ nhiệm phân xưởng, muốn làm nhà thiết kế ít nhất phải học thêm một hai năm nữa.
Cho nên hiện giờ công ty Tô Nhuyễn thiếu nhất vẫn là nhà thiết kế, với số thiết kế Tô Nhuyễn dành dụm đời trước cùng lắm chỉ có thể kiên trì một hai năm, trong thời gian này cần phải có người kế nhiệm mới được.
Chuyện này chính ủy Vương không thể giải quyết giúp cô, nên mới khiến Tô Nhuyễn thật sự đau đầu.
Thời buổi này cực hiếm sinh viên chuyên về thiết kế vật phẩm trang sức, dù có người học, chắc chắn người ta cũng không bằng lòng tới công ty nhỏ chỉ có hai mươi mấy người của cô.
Đây cũng là nguyên nhân cô thà chọn một người chậm rãi bồi dưỡng, chứ không tìm người ngoài xã hội, tìm cũng khó tìm được người đáng tin cậy.
Tô Nhuyễn còn nghĩ có nên ra tay từ tình cảm, đến lừa tình một hai người từ học viện thiết kế tới hay không…
Hiếm khi thấy có vấn đề cô không giải quyết được, Lộc Minh Sâm hưng phấn xoa tay hầm hè: “Nào, gặp phải vấn đề khó gì, đều giao cho anh.”
Tô Nhuyễn lườm đối phương: “Sao em cảm thấy hình như anh ngóng trông em không giải quyết được vấn đề nhỉ?”
Tất nhiên Lộc Minh Sâm không thừa nhận rồi: “Đâu có.”
Lúc này Tô Nhuyễn đã quá hiểu bản tính sắc phôi của anh rồi, anh híp mắt chậm rãi nói: “Cũng được, tìm cho em hai nhân viên thiết kiế trang sức, tìm thấy rồi nhất định em sẽ “Khen thưởng” anh tử tế.”
“Có điều trước khi tìm được… Ai, anh cũng thấy rồi đấy, không giải quyết được vấn đề này em không có tâm trạng nào, anh ngủ một mình đi.”
Vậy sao được…
Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng, nói: “Anh nghĩ, chuyện này quá chuyên nghiệp, khéo lại phá hỏng của em, anh chuyên tâm phụ trách chuyện trang hoàng nhà cửa của chúng ta là được rồi.”
“À phải, ngày mai có rảnh thì về xem, đã trang hoàng gần xong rồi, em xem có cần thay đổi gia cụ gì đó không?”
Tóm lại là im bặt không nhắc tới chuyện tìm nhà thiết kế giúp cô nữa.
Tô Nhuyễn ha hả.
Ngày hôm sau, tan học Tô Nhuyễn vẫn lái xe máy tới nhà xưởng như thường lệ, định thị sát một vòng trước.
Khi xe chạy tới cửa xưởng, cô trông thấy một cô gái dáng người nhỏ xinh, đeo một chiếc ba lô, trên tay còn kéo theo một cái vali lớn, đứng trước cửa nhà máy nhìn ngó xung quanh, hình như đang đợi người.
Thấy Tô Nhuyễn lái motor đến, hai mắt cô ấy sáng lên, vội vàng vẫy tay: “Người đẹp! Người đẹp!”
Tô Nhuyễn dừng xe cạnh cô ấy, tháo mũ bảo hiểm xuống: “Chào cô.”
Cô gái kia nhìn chằm chằm vào mặt Tô Nhuyễn, mắt cẩu bling bling tung tóe: “Chào cô chào cô, tôi muốn hỏi thăm một chút, nơi này có chị gái tên Ngưu Xuân Phân, cô có biết không?”
Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Cô là?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-457-khong-the-trong-mat-ma-bat-hinh-dong.html.]
“À, tôi là bạn của chị ấy ở thành phố Thân.”
Tô Nhuyễn nhướng mày, một tháng rưỡi đã có thể kết bạn khiến đối phương ngàn dặm xa xôi từ thành phố Thân đuổi tới rồi?
Có điều cô nhận ra cô gái này cũng không có ác ý, cũng cảm thấy có chút quen thuộc, liền nói: “Để tôi dẫn cô đi.”
“Cảm ơn!” Cô gái kia cao hứng nói: “Tôi tên Nhan Diệu, cô thì sao?”
“Tô Nhuyễn.” Tô Nhuyễn xuống xe, định giúp cô ấy bỏ vali hành lý kia lên xe.
Nhan Diệu vội vàng nói: “Để tôi tự làm.” Sau đó lập tức nhẹ nhàng xách chiếc vali to đùng kia đặt lên yên sau xe máy của cô.”
Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm vào bánh xe sau bị đè lún xuống, không nhịn được thử đẩy rương hành lý, quả nhiên không thể lay động, ánh mắt không nhịn được dừng trên mặt Nhan Diệu.
Hình như Nhan Diệu không phát hiện ra, vẫn mang gương mặt vô tội, tay bám vào vali hành lý, dáng vẻ hoàn toàn không dùng sức, Tô Nhuyễn đang nặng nề đẩy xe máy đột nhiên thấy nhẹ hơn hẳn.
Tô Nhuyễn:……
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
Vân Chi
Tới cửa phân xưởng, nhìn thấy Nhan Diệu, Ngưu Xuân Phân kinh ngạc hỏi: “Tiểu Nhan, sao em lại tới đây?”
Sau đó Tô Nhuyễn trông thấy cảnh tượng, cô gái vừa rồi sinh long hoạt hổ, tay không có thể xách vali hành lý nặng mấy chục cân lên xe, òa khóc, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Chị Xuân Phân! Em tới nhờ cậy chị đây…”
“Chị không biết đâu, em bị người ta bắt nạt, thật sự không sống nổi nữa…”
Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Cô chính là bà chủ của chị Xuân Phân đúng không? Tôi nghe chị Xuân Phân nói, cô là người tốt.”
“Bà chủ đừng thấy vẻ ngoài của tôi như vậy mà coi thường, tôi rất có năng lực đó, nấu cơm giặt quần áo, dọn nhà gì đó, việc nặng việc mệt tôi đều làm được, bảo vệ… Không, thiết kế trang sức… Thiết kế trang sức là sở trường của tôi!”
\“Tóm lại, nếu cô cần, việc gì tôi cũng làm được!”
Cô ấy vô cùng đáng thương nhìn Tô Nhuyễn: “Chỉ cần bà chủ cho tôi miếng cơm là được.”
Tô Nhuyễn……
Diễn tinh này từ đâu tới vậy?
Có điều cô ấy nói biết thiết kế trang sức, điểm này quá hấp dẫn, Tô Nhuyễn nhìn về phía Ngưu Xuân Phân chứng thực.
Ngưu Xuân Phân gật đầu nói: “Đúng là cô ấy thiết kế rất lợi hại, trưởng phòng khen cô ấy rất có linh khí.”
Tô Nhuyễn nhướng mày, có thể khiến trưởng phòng thiết kế châu báu Thịnh Thế khen, sợ là cô gái này không phải giỏi bình thường, tóm lại dư sức làm việc ở công ty bọn họ.
Tô Nhuyễn nói: “Có thể, bao ăn ở, một tháng trả cô hai trăm tệ, nhưng mỗi tháng đều phải có bản thiết kế mới, trước tiên thử việc một tuần.”
Nhan Diệu lập tức cảm động rơi nước mắt, nắm lấy tay Tô Nhuyễn: “Cảm ơn bà chủ đã thu lưu, nếu cần, tôi có thể lấy thân báo đáp…”