Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 456: Chắc chắn sẽ trở về

Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:24:51
Lượt xem: 574

“Chị Tô, chị Xuân Phân!” Đột nhiên giọng Diệp Minh truyền đến, Tôn Thành Tài và Dư Tiểu Lệ giật mình, vội vàng cúi đầu.

May mà hình như Diệp Minh không nhìn thấy bọn họ, cao hứng đi thẳng đến chỗ Tô Nhuyễn và Ngưu Xuân Phân.

Dư Tiểu Lệ sợ càng nghe càng khó chịu, đứng lên chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nghe thấy Diệp Minh nói: “Chị, tổng giám đốc châu báu Thịnh Thế tới tìm em, bảo em tới công ty bọn họ làm việc, mỗi tháng trả em một ngàn tiền lương đó!”

Nói tới đây, hình như cậu ta hơi xấu hổ: “Lần này em góp ý cho bọn họ, bọn họ cho em hai ngàn tệ.”

Dư Tiểu Lệ sửng sốt, Diệp Minh cũng gặp phải tình huống giống cô ta sao? Nghe ý tứ này, hình như cũng định đi… Cho nên, cô ta không sai.

“Có điều em không đi đâu.” Diệp Minh hừ một tiếng, khinh bỉ: “Em sẽ không như Dư Tiểu Lệ, làm người vong ân phụ nghĩa.”

Cậu ta vừa nói vừa liếc qua ghế sô pha lưng cao bên cạnh, Tô Nhuyễn lập tức hiểu ý cậu ta. Bảo sao vừa rồi đang yên đang lành Diệp Minh lại nói ra chuyện này, hóa ra là cố ý nói cho Dư Tiểu Lệ nghe.

Tô Nhuyễn không nhịn được lắc đầu bật cười, Diệp Minh này đúng là ấu trĩ thật.

Vân Chi

Có điều…

Tô Nhuyễn nhìn ghế sô pha cạnh đó, nếu Diệp Minh đã nhắc tới, cô cũng có thể thuận thế nói ra dự tính của mình, không phải cô ấu trĩ mà là cô lòng dạ hẹp hòi!

Tô Nhuyễn khẽ mỉm cười: “Cậu đi đi.”

Diệp Minh sửng sốt: “Hả?”

“Chú Cố nói với tôi chuyện này rồi, sau khi cậu đưa ra phương án cho bọn họ, tổng giám đốc Thịnh Thế đã điều tra về cậu, bọn họ rất thưởng thức.”

Diệp Minh nhíu mày: “Chị Tô, chị bảo em đi làm gì? Em không đi, em muốn theo chị.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Đương nhiên cậu phải theo tôi rồi, nhân tài như cậu, tôi không nỡ tùy tiện đen cho người khác đâu, ý tôi là, cậu theo bọn họ học tập một hai năm.”

Diệp Minh phản ứng lại: “Cũng giống chị Xuân Phân à?”

Tô Nhuyễn cười: “Đúng vậy, có điều chị Xuân Phân là chúng ta bỏ tiền ra đưa đi học tập, còn cậu ở bên đó có thể lấy tiền lương, chuyện này tôi đã nói với chủ tịch châu báu Thịnh Thế rồi.”

Diệp Minh vẫn không yên tâm: “Nhưng em đi rồi, công ty phải làm sao?”

Tô Nhuyễn giải thích: “Hiện tại công ty chúng ta có đơn hàng gia công cho Thịnh Triều và đơn hàng của mấy trung tâm bách hóa lớn xem như đã ổn định, quan trọng nhất bây giờ là củng cố kỹ thuật và quy trình quản lý, ít nhất trong vòng một năm tới chúng ta sẽ không vội vàng khuếch trương.”

“Cậu thông minh còn chăm chỉ, cực kỳ có thiên phú ở phương diện này, hiện tại ở lại công ty chỉ láng phí, châu báu Thịnh Thế là công ty nước ngoài, thực lực hùng hậu, trong đội ngũ marketing của bọn họ có rất nhiều nhân tài tinh anh trong và ngoài nước, cậu đi theo bọn họ có thể học được rất nhiều thứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-456-chac-chan-se-tro-ve.html.]

Thời buổi này du học vô cùng khó khăn, “Rùa biển” chính là danh từ chỉ đám tinh anh đi du học về, hiện tại Tô Nhuyễn muốn đưa Diệp Minh đi theo một đám rùa biển học tập, kẻ ngốc cũng biết đây là chuyện cực kỳ tốt.

“Diệp Minh,” Tô Nhuyễn nghiêm túc nói: “Công ty chúng ta sẽ không dừng bước tại đây, mục tiêu của tôi ít nhất phải phát triển lớn mạnh như Thịnh Thế, tôi kỳ vòng đến lúc đó có thể giao mảng thị trường cho cậu, nên cậu phải cố gắng lên.”

Sắc mặt Diệp Minh cũng trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Chị Tô, em sẽ học tập chăm chỉ!”

“Cô Tô quyết đoán thật đấy.” Một giọng nam xen vào, giọng điệu mang theo ý cười: “Không sợ Thịnh Thế chúng tôi cướp mất người sao?”

Tô Nhuyễn ngẩng đầu, là tổng giám đốc La Húc của châu báu Thịnh Thế chi nhánh thành phố Yến.

“Tổng giám đốc La.” Tô Nhuyễn cười chào hỏi, Diệp Minh cũng đứng dậy.

Tổng giám đốc La không hề kênh kiệu, hiển nhiên là vô cùng thích Diệp Minh, sau khi ngồi xuống lại nói tiếp với Diệp Minh và Tô Nhuyễn: “Thu nhập của nhân viên marketing giỏi nhất Thịnh Thế năm trước lên tới mười vạn.”

Tiếng hít khí truyền đến từ sô pha lưng cao phía sau, rất nhanh lại biến mất.

Có điều người bên này đều không để ý tới, Diệp Minh lập tức trả lời, không do dự một giây nào: “Chắc chắn tôi sẽ trở về, tôi muốn theo chị Tô.”

Dường như sợ Tô Nhuyễn không tin, cậu ta lại bổ sung: “Chị Tô, trước giờ em chưa từng nói, nhưng nếu không có chị, khả năng trước đây em đã bị bán vào mỏ than lậu rồi, tóm lại chỉ cần chị còn mở công ty, em sẽ luôn đi theo chị.”

Cậu ta giải thích: “Mấy hôm trước bà thím cùng thôn giới thiệu công việc cho em vừa bị bắt lại, nghe nói đồng hương đều bị lừa bán đến mỏ than lậu, rất nhiều người giải cứu về đều bệnh tật ốm yếu, không ra hình người, bác sĩ nói không biết có thể sống thêm được mấy năm…”

“Nếu không có chị, em cũng là một trong số đó.” Diệp Minh nói: “Cho nên đời này dù làm trâu làm ngựa em cũng đi theo chị.”

Tô Nhuyễn nhướng mày, tốn thời gian mấy tháng, xem ra đám buôn người kia không nhỏ.

Có điều nghĩ đến đời trước, lại nhìn cậu thanh niên tràn đầy sức sống trước mặt mình, Tô Nhuyễn cũng cảm thấy cao hứng: “Làm trâu làm ngựa cái gì!”

“Tôi tin đến lúc đó dù không có nguyên nhân này, cậu ấy vẫn sẽ lựa chọn quay về.” Cô cười nói với tổng giám đốc La: “Tổng giám đốc La, tôi thay cậu nhóc nhà mình cảm ơn ngài trước.”

Tổng giám đốc La giơ cái ly trong tay lên với Tô Nhuyễn, Diệp Minh và Ngưu Xuân Phân: “Bà chủ Thế Ngoại Tiên của hai người rất quyết đoán, nhân viên có tình nghĩa, đều có tiền đồ, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Đám người giơ ly cà phê lên, chạm cốc một cái, đều bật cười.

Bọn họ ra về rồi, Dư Tiểu Lệ vẫn ngồi trên sô pha ngơ ngẩn ngây ngốc…

Tôn Thành Tài cũng sững sờ theo, miệng lẩm bẩm: “Sau này Diệp Minh kia thật sự chỉ cần làm việc một năm là có thể kiếm mười vạn? Vậy nếu em không đi…”

Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn, trên đời không có thuốc hối hận.

Loading...