Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 450: Chuyện cao hứng (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:24:42
Lượt xem: 489
Lộc Minh Sâm vừa cao hứng là cao hứng đến tận sáng mới xong.
Khi anh không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Nhuyễn và anh đều ở lại tứ hợp viện, thứ nhất năm nay nhà xưởng nhiều việc, thứ hai bên này gần trường Tô Nhuyễn hơn chút.
Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, phòng ngủ xung quanh đều có người ở, tuy rằng nín nhịn cũng có một phen tư vị khác, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn thích có thể mạnh mẽ “Bắt nạt” Tô Nhuyễn hơn, thích nhìn cô nhũn như bông, nở rộ dưới người mình, toàn âm toàn ý ỷ lại anh…
Sau khi rên lên một tiếng, Lộc Minh Sâm xoay người nằm thẳng, còn vươn tay kéo Tô Nhuyễn nằm lên n.g.ự.c mình, cảm giác thân mật da chạm da này, anh vĩnh viễn không chán.
Tô Nhuyễn đã không còn một chút sức lực nào, Lộc Minh Sâm nghiêng đầu tìm được môi cô, nhẹ nhàng triền miên, bàn tay vuốt ve sống lưng tô nhuyễn dịu dàng đánh thức lý trí của cô.
Mãi cho đến khi Tô Nhuyễn căm giận cắn một miếng, Lộc Minh Sâm mới bật cười, thả cô nằm lại lên giường: “Được rồi, lần này cho em ngủ thật.”
Tô Nhuyễn vùi đầu vào cổ anh, lẩm bẩm một câu gì đó.
“Hả? Nói gì cơ?” Lộc Minh Sâm.
“Em hỏi, chuyện cao hứng đâu?” Tô Nhuyễn hơi cao giọng, nhưng giọng nói vẫn hụt hơi.
Lộc Minh Sâm cố ý trêu đùa: “Vừa rồi không tính là chuyện cao hứng à? Xem ra anh làm chưa đủ tốt.”
Tô Nhuyễn duỗi tay véo eo anh một cái: “Đánh anh bây giờ, nói mau!”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm bật cười, ngón tay luồn qua mái tóc dài mượt mà của cô, nói lấp lửng: “Em sẽ biết nhanh thôi.”
Đúng là nhanh thật, ngày hôm sau ít tiết học, Tô Nhuyễn mời nhân viên trong công ty ra tiệm ăn cơm, thứ nhất là chúc mừng bọn họ dọn vào nhà máy mới, thứ hai là hoan nghênh công nhân mới, thứ ba là bữa cơm đưa tiễn Ngưu Xuân Phân, ngày mai chị ấy phải xuất phát tới thành phố Thân rồi.
Diệp Minh hứng thú bừng bừng, tự bỏ tiền túi ra mua một chai rượu, mừng không chịu nổi: “Lưu Kim Hâm ông chủ bách hóa Kim Hâm xảy ra chuyện rồi!”
Tô Nhuyễn nhướng mày.
Mấy người công nhân mới không hiểu ra sao, nhưng vẫn cười theo. Triệu Lôi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bị bắt khi đang chơi gái!” Diệp Minh cười sung sướng khi người ta gặp họa: “Nữ chính là chị gái của tên Mạnh Đông kia.”
“Cũng không biết là ai, nhân lúc hai người bọn họ đi thuê phòng khách sạn đã cử báo có người bán dâm, tất nhiên là cảnh sát bắt bọn họ đi rồi.”
“…… Nghe nói bọn họ không thừa nhận, đáng tiếc, chị gái của Mạnh Đông không phải vợ Lưu Kim Hâm, trong ví tiền còn giữ thẻ ngân hàng của Lưu Kim Hâm, không phải bán dâm thì là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-450-chuyen-cao-hung-1.html.]
Những vụ án hình sự kiểu này, không cấm báo đài đưa tin, Diệp Minh nghe được cũng rất bình thường. Cậu ta vỗ tay cười ha hả: “Bởi vì khoản tiền không nhỏ, người ta nói khả năng tội còn nặng hơn.”
“Đúng là thống khoái!”
Đột nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới chuyện cao hứng Lộc Minh Sâm nói.
Hôm ở bệnh viện, sau khi biết hoàn cảnh gia đình Ngưu Xuân Phân, cô không chỉ gọi điện thoại cho chính ủy Vương tìm hiểu tình hình nhà Dư Tiểu Lệ, còn liệt cô ta vào diện kẻ tình nghi, đồng thời còn nhờ Lộc Minh Sâm điều tra Mạnh Đông giúp cô.
Vốn dĩ cô định giải quyết Mạnh Đông, lấy lại đơn hàng của bách hóa Kim Hâm thôi, dù sao việc gia công cho Thịnh Triều vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Đơn đặt hàng của bách hóa Kim Hâm có thể mang tới việc làm cho nhóm công nhân mới tới, cũng khiến đám Ngưu Xuân Phân và Hoàng Tiểu Thảo yên tâm.
Nhưng mà không ngờ, cuối cùng hai kẻ đầu xỏ gây tôi lại trực tiếp xảy ra chuyện.
Chạng vạng trở lại tứ hợp viện, Lộc Minh Sâm đang ngồi vùi đầu trước bàn làm học, không biết làm gì, Tô Nhuyễn rón rén bước tới, định dọa anh một cái, kết quả vừa nhào qua Lộc Minh Sâm đã xoay người lại, kéo cô vào lòng, còn mổ một cái lên môi cô, nói: “Sốt ruột nhào vào lòng anh như vậy sao?”
Tô Nhuyễn cười đánh anh một cái, tìm tư thế thoải mái ngồi trong lòng anh: “Chuyện Lưu Kim Hâm, có phải anh làm không?”
Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, cười: “Cao hứng chưa?”
Tô Nhuyễn hôn anh một cái: “Cao hứng.”
Trong mắt Lộc Minh Sâm đều là ý cười: “Chờ xem, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”
Tô Nhuyễn nghi hoặc, Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, ngón tay xuyên qua mái tóc, khẽ hừ một tiếng: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em gái Miên Hoa nhà ta.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên cảm xúc dâng lên cuồn cuộn, không nhịn được mím chặt môi.
Thấy cô như vậy, Lộc Minh Sâm bật cười: “Mới như vậy đã cảm động rồi?”
Sau đó lại không đứng đắn nói nhỏ bên tai cô: “Gọi một tiếng anh trai Bảo Bối nghe xem nào.”
Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp quay đầu hôn lên môi anh, tay cũng trượt vào trong vạt áo lông của Lộc Minh Sâm…
Lộc Minh Sâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn chủ động như vậy, nhìn sắc trời bên ngooài vẫn còn hơi sáng anh có chút căng thẳng, dì Phúc vẫn đang ở nhà, hơn nữa bây giờ kéo rèm có vẻ quá sớm…
Nhưng mà Tô Nhuyễn lại giống như không đợi nổi, hiếm khi giọng nói mang vẻ gấp gáp, nỉ non: “Anh…”
Đầu óc Lộc Minh Sâm như muốn nổ tung, mắt nhìn trái phải, trực tiếp bế Tô Nhuyễn lên, ấn cô vào góc c.h.ế.t ven tường gần cửa sổ: “Là em tự tìm đó…”