Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 449: Chuyện cao hứng
Cập nhật lúc: 2024-12-10 12:21:09
Lượt xem: 497
Lúc này cuối cùng Diệp Minh đã biết Dư Tiểu Lệ bỏ lỡ điều gì, cậu ta kích động nói: “Vậy có phải chị Xuân Phân đi học về là có thể tăng lương không?”
Tô Nhuyễn cười nói: “Tăng không ít đâu.” Cô nói với Ngưu Xuân Phân: “Chị cũng đừng áp lực quá, ban đầu đi học chỉ là học kiến thức cơ bản, chủ yếu là xem quá trình người ta thiết kế ra sản phẩm.”
“Muốn có tác phẩm thiết kế của riêng mình, không mất vài năm chắc chắn không được, trong khoảng thời gian này tôi sẽ tiếp tục lựa chọn hạt giống tốt đưa đi học.”
“Những chuyện này tôi đều nói rõ với ông chủ Thịnh Thế rồi, ông ấy sẽ cho người chỉ dạy chúng ta.”
Ngưu Xuân Phân vô cùng động lòng, nhưng mà nghĩ đến hoàn cảnh nhà mình…
Hiển nhiên Tô Nhuyễn biết rõ chị ấy băn khoăn điều gì: “Lần đầu tiên đi học mất khoảng một tháng, mỗi ngày đều có tiền trợ cấp, học xong quay về tiền lương mỗi tháng tạm thời là ba trăm, trợ cấp khác tôi sẽ có quy định rõ ràng.”
“Nói như vậy, nếu thuận lợi giao xong một lô hàng, tiền lương của chị khả năng sẽ không thấp hơn năm trăm.”
Tô Nhuyễn không dạy Ngưu Xuân Phân cách cân bằng giữa gia đình và công việc, chuyện này hai ba mươi năm sau vẫn là vấn đề nan giải, cô chỉ cho đối phương lựa chọn, nếu chị ấy không đi, cô sẽ chọn người khác.
Ngày hôm sau, Ngưu Xuân Phân tới tìm cô, cắn răng nói: “Tôi muốn đi.”
“Có điều tôi muốn chờ mẹ chồng phẫu thuật xong trước đã.”
Tô Nhuyễn hiểu được: “Có thể, đúng lúc chúng ta phải dọn sang xưởng mới, mấy ngày nay cũng không có việc gì, chị đến bệnh viện với mẹ chồng mình đi.”
Người mới tới đều trực tiếp sắp xếp vào ký túc xá ở nhà máy bên kia, do Diệp Minh sắp xếp thống nhất.
Còn chuyện chuyển nhà, công việc nặng nhọc kiểu này, Lộc Minh Sâm luôn cấm Tô Nhuyễn nhọc lòng, cô chỉ cần ngoan ngoãn đi học là được.
Mỗi ngày Tô Nhuyễn về nhà đều có thể trông thấy, Lộc Minh Sâm, Tôn Siêu, Cao Phong, và đám Lục Thần Minh, Bùi Trí Minh vất vả bận rộn.
Công nhân mới tới dưới sự dẫn dắt của Diệp Minh sắp xếp lại kho hàng một lượt, đúng lúc dạy luôn thủ kho mới Tiểu Tôn cách phân loại quản lý thế nào.
Cứ như vậy, đợi đến thứ bảy khi Tô Nhuyễn được nghỉ, tứ hợp viện đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, nhà xưởng mới bên kia đã rực rỡ hẳn lên.
Vách tường của nhà xưởng được sơn trắng như tuyết, một căn phòng lớn ngăn ra làm mấy căn phòng nhỏ và mười mấy ô vuông, một hai năm sau tăng thêm nhân viên vẫn đủ dùng.
Còn về phân xưởng sản xuất, phong cách trang hoàng không giống bên tứ hợp viện, một phòng sắp xếp gần ba mươi bàn làm việc, liếc qua còn rất đồ sộ.
Vân Chi
Bùi Trí Minh dạo quanh một vòng, không nhịn được cảm thán: “Chị dâu, chị thật sự quá lợi hại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-449-chuyen-cao-hung.html.]
“Mới bao lâu chứ, nghe nói chị vẫn cần thêm người à?”
Tô Nhuyễn cười: “Đúng vậy, sắp nhận đơn hàng lớn rồi, nhân công khan hiếm.”
Hoàng Hải Uy nhíu mày: “Điều kiện thế nào? Chúng tôi cũng tìm người giúp chị.”
Vốn dĩ Tô Nhuyễn đang định nói điều kiện, nhưng khi ánh mắt đảo qua Tôn Siêu và Cao Phong, cô không nhịn được trêu đùa: “Tôi thấy như hai anh này khá tốt, có thời gian rảnh thì tới chỗ tôi làm, tôi phát tiền lương cho hai anh.”
Tôn Siêu và Cao Phong đều rùng mình, lập tức nhớ tới nỗi sợ năm trước bị mấy món đồ nho nhỏ này giày vò, yên lặng lui về phía sau tỏ vẻ từ chối.
Lục Thần Minh khinh thường xua tay: “Ai thèm làm mấy thứ đồ cho đàn bà này.”
Lộc Minh Sâm thản nhiên nói: “Đúng là cậu không làm được thật, công việc này cần sự khéo léo, một giờ tôi có thể uốn hơn một trăm cái móc đấy.”
Lục Thần Minh phản bác theo phản xạ: “Ai nói tôi không làm được? Tôi có thể làm hai trăm cái.”
Tôn Siêu & Cao Phong:……
Hôm nay coi như bọn họ được kiến thức gã khờ trong truyền thuyết rồi.
Tô Nhuyễn cũng bị chọc cười: “Được rồi, hôm nay tôi làm chủ, mời mọi người một bữa.”
Dọn nhà xong, ngày hôm sau mọi người bắt đầu chính thức làm việc, có điều ngoại trừ đám công nhân mới tới, đám Tô Nhuyễn, Triệu Lôi, và Diệp Minh đều có chút thất thần.
Thi thoảng Tô Nhuyễn lại nhìn đồng hồ một cái, cảm thấy thời gian trôi qua hơi chậm.
Mãi cho đến chạng vạng, Ngưu Xuân Phân dắt con trai tới, còn xách theo một túi trái cây lớn xuất hiện trước cổng nhà xưởng, đỏ mắt nhìn mọi người cười: “Mời mọi người ăn táo.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, lộ ra nụ cười vui vẻ với chị ấy.
Buổi tối Tô Nhuyễn lăn lộn trên giường, tâm trạng cực tốt, Lộc Minh Sâm rửa mặt xong vào phòng, thấy cô như vậy không nhịn được bật cười. Trước kia Tô Nhuyễn ổn trọng biết bao, bây giờ đúng là càng ngày càng giống trẻ con.
Anh lên giường, kéo người vào lòng: “Bây giờ cao hứng hình như hơi sớm nhỉ?”
“Hả?” Tô Nhuyễn ngửa đầu nhìn anh: “Còn chuyện gì cao hứng hơn sao?”
Lộc Minh Sâm tự nhiên với tay vào trong áo ngủ cô, cúi đầu hôn xuống, hàm hồ nói: “Làm anh cao hứng trước lại nói cho em…”