Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 447: Kẻ trộm

Cập nhật lúc: 2024-12-10 12:21:06
Lượt xem: 650

Khi cô đi gọi điện thoại cho chính ủy Vương xong, trở lại khoa phụ sản, Ngưu Xuân Phân cũng đã quay lại.

Triệu Lôi ở bệnh viện chăm sóc Hoàng Tiểu Thảo, những người khác về tứ hợp viện, ai làm việc nấy.

Diệp Minh trực tiếp qua cửa hàng, trong mấy ngày Triệu Lôi ở bệnh viện, cậu ta tạm thời thay thế.

Trở lại tứ hợp viện, Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ lại vùi đầu vào công việc, dì Phúc thì xuống phòng bếp nấu cơm.

Tô Nhuyễn qua phòng làm việc lâm thời bên cạnh, gọi điện thoại cho Đinh Lâu đang ở phía nam, sau đó về phòng lấy ra hai ngàn đồng, gọi Ngưu Xuân Phân tới.

“Cầm nộp tiền phẫu thuật trước đi.” Tô Nhuyễn đưa tiền cho đối phương: “Sau này sẽ trừ vào lương của chị một trăm đồng mỗi tháng, cho đến khi khấu trừ xong hai ngàn này.”

Ngưu Xuân Phân ngơ ngác nhìn cô, dáng vẻ co quắp: “Tô Nhuyễn……”

Tô Nhuyễn nhét tiền vào tay chịa ấy: “Mẹ chồng chị phẫu thuật chắc chắn càng nhanh càng tốt, dù sao cũng là nợ, nợ bệnh viện hay nợ tôi cũng như nhau.”

“Sau này đừng vất vả quá, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, cố gắng chút, tất cả đều sẽ qua.”

Cánh môi Ngưu Xuân Phân run run, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Chị ấy vẫn không nói lời nào như cũ, chỉ cúi người thật sâu với Tô Nhuyễn, nức nở nói: “Cảm ơn, cảm ơn! Thật sự cảm ơn cô…”

Tô Nhuyễn bước đến ôm lấy chị ấy: “Chị Xuân Phân, chị rất tuyệt vời, tin em đi, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên.”

Ngưu Xuân Phân lau nước mắt, ánh mắt sáng lên: “Ừ.”

Tô Nhuyễn để Ngưu Xuân Phân tự ổn định cảm xúc, quay về phòng làm việc lâm thời bên cạnh, quả nhiên quyển sổ danh bạ trên bàn đã bị động vào, Tô Nhuyễn nheo mắt lại…

Hai ngày sau, mẹ con Hoàng Tiểu Thảo xuất viện, Triệu Lôi tiếp tục đi bán hàng, Diệp Minh ra ngoài đi thăm khách hàng nhà mình một vòng quay về, tức giận thở phì phì, nói: “Hai Cung Tiêu Xã thành nam và thành tây không định nhập hàng của chúng ta nữa.”

Cậu ta đi theo Đinh Lâu một khoảng thời gian, cũng học được chút bản lĩnh, đã tiện thể tìm hiểu được nguyên nhân: “Chính là tên Mạnh Đông kia giở trò quỷ!”

Diệp Minh căm giận nói: “Có phải đầu óc anh ta có vấn đề không? Đường đường là phó tổng giám đốc một trung tâm bách hóa lớn, vậy mà lại làm khó một nhà xưởng nho nhỏ như chúng ta.”

Vân Chi

Đương nhiên phó tổng giám đốc chân chính sẽ không làm ra chuyện kiểu này, nhưng đối với loại người đã không có bản lĩnh còn thích tìm cảm giác tồn tại mà nói, tất nhiên càng nhỏ càng dễ bắt nạt, cũng càng có cảm giác thành tựu.

Tô Nhuyễn không cho là đúng, làm ăn buôn bán sớm hay muộn sẽ gặp phải chuyện kiểu này, không có Mạnh Đông cũng có người khác, gặp phải kẻ gà mờ trước cũng tốt, đúng lúc để mọi người rèn luyện tâm lý.

“Đừng lo lắng, không phải đơn hàng lớn, tìm nhà khác là được. Tranh thủ thời gian này không nhiều đơn đặt hàng, chúng ta chuyển nhà, thay đổi phong thủy mới vận may sẽ tới.”

Mọi người nghe xong lại cao hứng, năm trước khi thuê được nhà xưởng, bọn họ đã bớt thời gian qua xem rồi, đương nhiên biết điều kiện bên phía nhà xưởng tốt hơn ở tứ hợp viện nhiều.

Thay đổi nhà xưởng chứng minh Tô Nhuyễn đã quyết tâm theo cái nghề này. Chỉ có Dư Tiểu Lệ là trầm mặc không nói gì, Tô Nhuyễn nhìn cô ta một cái, còn chuyện quan trọng khác tạm thời cô chưa nói.

Quả nhiên, đợi cơm nước xong, Dư Tiểu Lệ lén lút tới tìm cô: “Chị Tô, em muốn xin nghỉ việc.”

Tô Nhuyễn nhìn cô ta: “Vì sao?”

Dư Tiểu Lệ trầm mặc một lát, mới nói: “Em không còn mặt mũi nào ở lại nơi này.”

Đúng lúc Diệp Minh đi ngang qua không cẩn thận nghe được câu ấy, cho rằng đối phương đang nói tới chuyện với Ngưu Xuân Phân, còn khuyên nhủ: “Không đến mức ấy chứ, chị Tiểu Lệ, em thấy chị Xuân Phân cũng không để trong lòng đâu.”

“Cởi bỏ hiểu lầm, sau này hòa thuận với nhau là được.”

Dư Tiểu Lệ nở nụ cười gượng gạo, lại không đổi ý, tiếp tục nói với Tô Nhuyễn: “Em thấy bây giờ nhà xưởng đang gặp phiền toái, em không giúp được gì, nghỉ việc coi như có thể giảm bớt một chút gánh nặng cho nhà xưởng.”

“Chị ghét bỏ nhà xưởng đang gặp phiền toái sao?” Diệp Minh chớp chớp mắt, lại nhìn sắc mặt Tô Nhuyễn, sau khi phản ứng lại lập tức trợn trừng mắt nhìn Dư Tiểu Lệ: “Là chị!”

Dư Tiểu Lệ sửng sốt, Diệp Minh phẫn nộ nhìn cô ta: “Là chị tự mình lấy hàng hóa trong kho mang đi bán?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-447-ke-trom.html.]

Dư Tiểu Lệ cắn môi, cũng trợn trừng mắt, hiển nhiên cô ta chưa biết bọn họ đã phát hiện ra chuyện này.

Tuy rằng cô ta không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt đã bán đứng cô ta, Diệp Minh nén giận, hỏi: “Vì sao? Chúng ta đều là người cùng đường, được chính ủy Vương giới thiệu tới đây, chị làm vậy không cảm thấy có lỗi với chính ủy Vương, không cảm thấy có lỗi với chị Tô đã giúp đỡ chúng ta sao?”

Sắc mặt Dư Tiểu Lệ trắng bệch, đối mặt với ánh mắt khiếp sợ trộn lẫn thất vọng của Diệp Minh, đột nhiên thét chói tai: “Cậu cho rằng tôi muốn sao?”

“Ai không muốn làm người trong sạch, sau khi tôi tới đã làm việc cả ngày lẫn đêm, còn không phải muốn bù vào chỗ thiếu kia sao?” Cô ta òa khóc: “Nếu tôi không làm như vậy, cha tôi sẽ đem tôi đi bán.”

“Ông ta chính là ma bài bạc, khi anh trai tôi còn sống ông ta còn thu liễm chút, từ sau khi anh trai tôi hy sinh, ông ta thật sự không kiêng nể gì, năm trước vừa thua một khoản lớn, trực tiếp thu tiền lễ hỏi của một tên du côn muốn gả tôi qua đó, tôi có thể làm được gì?”

“Tôi có bạn trai rồi, tôi chỉ muốn gả cho người tốt, cách xa ông ta… Hu hu hu…”

Diệp Minh mím môi không nói lời nào.

“Cần tiền không phải lý do để cô trộm đồ. Chị Xuân Phân còn khổ hơn cô…” Tô Nhuyễn lạnh lùng nói: “Cô làm việc chăm chỉ cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc vì muốn bù vào tổn thất trong kho, hay phát hiện ra kho hàng không có chỗ trống, muốn tự mình làm nhiều một chút?”

Dư Tiểu Lệ ngây người, nhìn về phía Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn nhìn cô ta nói: “Cô vẫn luôn không vừa mắt Ngưu Xuân Phân, là vì chị ấy không rời khỏi phòng làm việc, không cho cô cơ hội lợi dụng sơ hở nhỉ?”

“Hai người lấy tài liệu như nhau, nhưng sản phẩm cô làm ra ít hơn chị ấy rất nhiều, số sản phẩm đó chưa hề đến nhà kho.”

Dư Tiểu Lệ mím chặt môi, muốn cố gắng giữ lại chút thể diện cho mình.

Tô Nhuyễn không tiếp tục vạch trần, chỉ thở dài, lấy ra bản thanh lý hợp đồng và tiền lương đã chuẩn bị từ trước.

Chắc là Dư Tiểu Lệ lo lắng Tô Nhuyễn bẫy mình, còn xem kỹ từng điều khoản, Diệp Minh ở bên cạnh thấy thế, tức giận đỏ bừng mặt: “Chị cho rằng chị Tô sẽ hãm hại chị sao?”

Dư Tiểu Lệ không nói gì, sau khi đọc kỹ mới ký tên, lại không nhận tiền lương: “Những thứ trước đó tôi lấy coi như tôi nhập hàng từ xưởng chúng ta, dư lại coi như tiền tài liệu tôi làm tổn thất tháng này.”

Tô Nhuyễn giương mắt nhìn cô ta, Dư Tiểu Lệ nói: “Tôi dùng đồ của công ty, số tiền này coi như tôi bồi thường, những thứ kia là do tôi tự mình làm, cũng không lấy tiền lương.”

Diệp Minh trợn mắt nhìn cô ta, không thể tin nổi: “Ý của chị là, chị lấy tài liệu của công ty làm ra thứ gì đều là của chị? Mấy tháng nay công ty đều chiếm lợi của chị có đúng không?”

“Nhập hàng? Chị nhập hàng dựa theo tiền chi phí tài liệu à?”

Dư Tiểu Lệ không nói gì, hiển nhiên là có ý đó, đồ do cô ta làm ra, đã trả tiền tài liệu rồi, ngày thường cô ta còn làm ra nhiều hơn con số đó…

Tô Nhuyễn ngăn không cho Diệp Minh nói nữa, trực tiếp đưa cho cô ta quyết định nghỉ việc. Khi đưa, Tô Nhuyễn nhìn Dư Tiểu Lệ, nói: “Tiểu Lệ, vốn dĩ tôi định đưa cô tới Thịnh Thế học tập thiết kế.”

Dư Tiểu Lệ rũ mắt không nóigì, hiện giờ đã đưa tiền lương cho Tô Nhuyễn, cô ta cảm thấy không thẹn với lương tâm.

Tô Nhuyễn khẽ cười: “Dù thế nào, chúng ta cũng làm việc chung một khoảng thời gian, tôi chúc cô đạt được mong muốn, tiền đồ như gấm.”

Nhìn Dư Tiểu Lệ xoay người rời đi, Diệp Minh tức điên: “Trước kia người ta theo sư phụ học nghề, bao nhiêu năm không có tiền lương còn phải bù thêm tiền túi, chị ta học kỹ thuật ở chỗ chúng ta, còn nói công ty bóc lột mình?”

Đặc biệt mấy hôm sau khi biết Dư Tiểu Lệ tới bách hóa Kim Hâm làm việc, mà người bán hàng ở hội chùa đầu năm chính là bạn trai cô ta, Diệp Minh không nhịn được dậm chân: “Quá không biết xấu hổ, còn giả vờ đáng thương, chị ta sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận!”

Tô Nhuyễn cười: “Đừng tức giận, đương nhiên cô ta sẽ hối hận rồi.”

Nếu không trước khi đi sao cô phải cố ý nói cho Dư Tiểu Lệ chuyện cô định đưa cô ta tới Thịnh Thế học tập?

Tuy rằng hiện tại cô ta còn chưa biết ý nghĩa của chuyện này.

Tô Nhuyễn thừa nhận lòng dạ bản thân có chút hẹp hòi, tuy rằng cô sẽ không hại Dư Tiểu Lệ, nhưng lại muốn cô ta khó chịu và hối hận ruột gan cồn cào.

Mà khả năng Dư Tiểu Lệ hối hận, sẽ không tới quá muộn.

Loading...