Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 446: Ngưu Xuân Phân

Cập nhật lúc: 2024-12-10 12:21:05
Lượt xem: 491

Có lẽ bởi vì lao động quanh năm, Hoàng Tiểu Thảo sinh cực kỳ thuận lợi, sau khi Triệu Lôi tới chưa đến hai tiếng đồng hồ, con gái Tiểu Mạch Tử của bọn họ đã trào đời.

Triệu Lôi ôm cục cưng nhăn nhúm nhà mình, tràn đầy lo lắng hỏi: “Sao lại xấu như vậy?”

Dì Phúc bật cười: “Trẻ con mới sinh đều thế cả, mấy ngày nữa sẽ khác, nhìn giống Tiểu Thảo.”

Triệu Lôi lập tức cao hứng: “Giống Tiểu Thảo thì tốt, giống Tiểu Thảo thì tốt, giống cháu thì phiền to.”

Mọi người không nhịn được đều bật cười, vẻ ngoài của Triệu Lôi cao lớn thô kệch, nếu con gái giống anh ta, đúng là phiền thật.

Lúc mọi người đều không cầm lòng được đến gần tò mò nhìn cô nhóc vừa cất tiếng khóc trào đời, Tô Nhuyễn lại không tới gần, mà xoay người đi tìm Ngưu Xuân Phân.

Lúc Hoàng Tiểu Thảo sinh, Ngưu Xuân Phân từng tới một lần, thấy bên này không có việc gì, mới chào hỏi Tô Nhuyễn một tiếng, nói mẹ chồng chị ấy cũng nằm viện ở đây, chị ấy thuận tiện qua thăm mẹ chồng, đợi lát nữa sẽ qua về chung với mọi người.

Hoàng Tiểu Thảo sinh quá nhanh, khả năng chị ấy vẫn chưa biết, đúng lúc Tô Nhuyễn cũng muốn qua tìm hiểu tình hình nhà Ngưu Xuân Phân.

Có điều cô chưa kịp đi tới khu nội trú, khi đi ngang qua hành lang đã trông thấy cả nhà Ngưu Xuân Phân đang ngồi bên ngoài.

Đầu mùa xuân, nắng chiều ấm áp chiếu xuống. một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang ôm chặt lấy mẹ mình như không muốn rời xa. Có lẽ vì không thường xuyên thấy mặt, lúc này cậu bé hơi dính người, nói chuyện với bà nội và chú mình cũng phải ngồi trên đùi Ngưu Xuân Phân.

Lúc này cậu bé đang chia kẹo, tay nhỏ móc túi ra lựa chọn, lấy ra viên kẹo sữa duy nhất, khẽ nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn đặt vào tay bà cụ sắc mặt vàng như nến bên cạnh: “Bà nội phải phẫu thuật, ăn kẹo sữa bồi bổ!”

Sau đó lại chọn một viên kẹo trái cây vị quýt, đưa cho Ngưu Xuân Phân: “Viên này cho mẹ, mẹ làm việc vất vả.”

“Viên này cho chú út, chú út chăm sóc bà nội và cháu cũng rất mệt.”

Cuối cùng cậu bé vui rạo rực nói: “Còn thừa hai viên để lại cho cháu.”

Vân Chi

Lúc này Ngưu Xuân Phân không hề kiệm lời như thường ngày, chị ấy từ ái xoa đầu con trai nhỏ: “Sao con được hẳn hai viên?”

Cậu bé dựa vào lòng mẹ mình, cuối cùng mới lộ ra vẻ nghịch ngợm của trẻ con, cười hì hì nói: “Bởi vì con nghe lời, mẹ, tuần trước thầy giáo còn khen con đó.”

“Con biết tự mình nấu cơm.” Cậu bé ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Đám Mao Mao đều không biết.”

Ngưu Xuân Phân sửng sốt, hình như khóe mắt lộ ra ánh lệ, lại cười nói: “Ừ, con giỏi nhất, thật ra con có thể đợi chú út về nấu cho.”

Cậu bé ngoan ngoãn nói: “Chú út còn phải đi học, con nấu cơm xong, chú út về chỉ việc xào rau là có thể ăn cơm.”

Cậu thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi bên cạnh xoa đầu cậu bé: “Đúng vậy, cháu giỏi nhất.”

Cậu bé cười lộ ra hàm răng trắng như gạo kê, lại hỏi Ngưu Xuân Phân: “Mẹ, lát nữa mẹ lại phải đi làm à?’

Ngưu Xuân Phân xoa đầu cậu bé: “Ừ, mẹ phải đi làm, kiếm học phí cho con và chú út.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-446-nguu-xuan-phan.html.]

Trên mặt cậu bé hiện vẻ mất mát, lại nhích gần vào lòng Ngưu Xuân Phân, sau đó ngửa mặt dặn dò như ông cụ non: “Vậy mẹ phải ăn uống đầy đủ, đừng vất vả quá, con sẽ nghe lời.”

Ngưu Xuân Phân cười: “Ừ, mỗi ngày mẹ đều ăn ở đơn vị, bà chủ và đồng nghiệp đều rất tốt, đợi năm nay mẹ kiếm đủ tiền rồi, sang năm sẽ đón con và chú út về thành phố học.”

“Oh yeah!!” Cậu bé ôm lấy cổ Ngưu Xuân Phân, hoan hô.

Tô Nhuyễn lẳng lặng nhìn bọn họ, cảm nhận được có người từ phía sau tới gần, Tô Nhuyễn không nhúc nhích, mặc kệ bản thân bị vây quanh bởi hơi thở quen thuộc.

Cô dựa vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của đối phương, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Lộc Minh Sâm dùng cằm cọ vào đỉnh đầu cô: “Chiều nay không có việc gì, vừa về tứ hợp viện, nghe tin nên tới đây.”

Anh nhìn theo ánh mắt Tô Nhuyễn: “Đang nghĩ gì thế?”

Tô Nhuyễn quay đầu, hai tay ôm lấy eo anh: “Nghĩ em phải mau chóng mở rộng quy mô nhà máy, để mọi người đều kiếm được tiền.”

Lộc Minh Sâm sờ lên mặt cô, cười nói: “Cần anh giúp đỡ gì không?”

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng là có thật, điều tra giúp em một người.”

Lộc Minh Sâm nheo mắt lại: “Yên tâm đi, cứ giao cho anh.”

Tô Nhuyễn ôm chặt eo anh, Lộc Minh Sâm bật cười, xoa đầu cô hỏi: “Vui vậy sao?”

Sau đó lại ghé vào tai cô, nhỏ giọng: “Định khen thưởng anh thế nào?”

Tô Nhuyễn cười giận đánh anh một cái.

Cuối cùng Tô Nhuyễn không mở miệng gọi Ngưu Xuân Phân nữa, người nhà bọn họ gặp nhau không dễ, khi nào về gọi chị ấy cũng không muộn.

Khi đi ngang qua cửa sổ nộp viện phí, đụng phải chị Đan, Tô Nhuyễn hỏi chuyện phẫu thuật của mẹ chồng Ngưu Xuân Phân: “Đã đủ tiền phẫu thuật chưa? Bao giờ phẫu thuật?”

Chị Đan nói: “Tiền phẫu thuật còn thiếu hai ngàn nữa, bao giờ nộp đủ mới có thể tiến hành.”

Tô Nhuyễn nhíu mày: “Em nhớ bệnh viện có chính sách với gia đình liệt sĩ nhỉ?”

Chị Đan nói: “Bây giờ cô ấy có nguồn thu cố định rồi, có thể làm phẫu thuật trước, sau đó thanh toán chi phí trong vòng một năm là được, có điều quy trình hơi phức tạp, khả năng phải mất hai tuần.”

Trong lòng Tô Nhuyễn đã có tính toán. Dựa theo tiền lương hiện tại của Ngưu Xuân Phân, thật ra trả hai ngàn trong vòng một năm không thành vấn đề, chỉ là bách hóa Kim Hâm hủy hợp đồng khiến chị ấy lo lắng, sợ nhà xưởng không cách nào tiếp tục kinh doanh, cho nên mới tranh thủ thời gian làm việc không biết ngày đêm như vậy.

Đúng là cô nên cho chị ấy và nhân viên khác một viên viên thuốc an thần rồi.

Có điều trước đó, phải chấm dứt chuyện hàng hóa bị trộm đã.

Tô Nhuyễn nheo mắt lại.

Loading...