Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 442: Tuân thủ hứa hẹn
Cập nhật lúc: 2024-12-10 12:20:59
Lượt xem: 428
“… Đứa con trai này nhà tôi từ nhỏ đã giỏi giang, vô cùng có năng lực, chỉ vì chúng tôi xuất thân không tốt, tôi lại ốm yếu mới liên lụy thằng bé, nếu không cho nó làm xưởng trưởng nó cũng làm tốt.” Mẹ Hoắc hoàn toàn không cách nào che giấu kích động.
Hoắc Hướng Dương mang theo vết thương đầy người quay về, đương nhiên sẽ không nói mình hèn nhát bị đánh, chỉ nói là thấy việc nghĩa hăng hái làm, còn khen Cố Vĩ Lương như người chỉ trên trời mới có, cuối cùng tất nhiên nói đến đối phương nhiều tiền thế nào, kể lại những gì Tô Thanh Thanh từng nói với anh ta. Tuy rằng mẹ Hoắc không tin, nhưng trong lòng cũng từng âm thầm ảo tưởng.
Hiện giờ đối phương thật sự tự mình tìm tới, sao bà ta có thể không hưng phấn? Con trai bà ta sắp được làm xưởng trưởng rồi.
Bên này Tô Thanh Thanh cũng không cam lòng yếu thế, vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, anh Hướng Dương rất có năng lực, cửa hàng này chúng tôi phải vay tiền mới mở được, ngài nhìn chỗ quần áo đó xem, đều do anh ấy chọn, bây giờ chưa tới nửa năm, doanh thu một tháng đã hơn vài vạn rồi.”
Nói tới đây, cô ta lại ra vẻ khiêm tốn: “Đương nhiên, tôi cũng góp ý ít nhiều, chương trình mua một tặng một, giảm giá gì đó…”
Cô ta hứng thú bừng bừng kể ra một vài kỹ xảo marketing thường thấy đời sau, thật ra làm Cố Vĩ Lương hứng thú lắng nghe, chỉ là chưa nói được vài câu đã quay về khen Hoắc Hướng Dương, tóm lại ý là Hoắc Hướng Dương có năng lực, mở xưởng sản xuất quần áo chắc chắn có thể kiếm nhiều tiền.
Đúng lúc ấy có tiếng xe máy vang lên, Cố Vĩ Lương nhìn người đội mũ bảo hiểm lái xe lướt qua cửa hàng, đứng dậy nói: “Cảm ơn hai vợ chồng cậu trước đó đã ra tay trượng nghĩa, tôi nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, chỉ là hôm nay tôi còn chút chuyện phải xử lý, xin phép cáo từ trước.”
Người nhà họ Hoắc nghe vậy vui vẻ ra mặt, Hoắc Hướng Dương còn khách sáo một câu: “Khó lắm mới gặp được nhau, cũng là duyên phận cả, trưa nay tôi làm chủ, mời ngài ăn bữa cơm nhé.”
Cố Vĩ Lương khách sáo chối từ, người nhà họ Hắc ân cần tiễn người ra tận cửa.
Nhìn ông ấy đi về phía Thế Ngoại Tiên, Hoắc Hướng Mỹ giận sôi máu: “Cô ả Tô Nhuyễn kia là thế nào? Sao cũng quen biết chú Cố?”
Cô ta nhìn về phía Hoắc Hướng Dương: “Không phải nhờ phúc của anh chứ, anh trai?”
Lúc này mẹ Hoắc hào phóng khác thường: “So đo với cửa hàng nhỏ đó làm gì, đợi anh trai con mở nhà máy rồi, sau này cô ta sẽ không với tới chúng ta.”
Tô Thanh Thanh nghe thấy lời này, cuối cùng cũng thư thái cười rộ lên: “Mẹ nói rất đúng, hưởng ké không phải cứ muốn là được, dù có cho Tô Nhuyễn một cái nhà máy, cô ta quản nổi sao?”
Hoắc Hướng Dương lập tức ưỡn ngực, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cũng cảm thấy có lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-442-tuan-thu-hua-hen.html.]
Tô Thanh Thanh ra vẻ lơ đãng nói tiếp: “Hơn nữa mấy chiêu trò trong kinh doanh con vừa nói, ông ấy cũng rất tán thưởng, nhưng mà cũng có thể là vì con đã cứu ông ấy…”
Mẹ Hoắc cười ha hả: “Con cũng có năng lực, sau này nhà chúng ta đồng lòng, nhất định có thể quản lý tốt nhà máy!”
…
Cố Vĩ Lương không biết người nhà họ Hoắc đang mặc sức tưởng tượng ra tương lai tốt đẹp, cũng hoàn toàn không quan tâm. Bước vào Thế Ngoại Tiên, sau khi nhìn thấy Tô Nhuyễn, trên mặt ông ấy mới lộ ra nụ cười thật lòng.
Vân Chi
Tiếp xúc với bên này vui vẻ hơn nhiều. Theo dự tính của ông ấy, trước tiên là đến thăm ân nhân cứu mạng, sau đó xem đối phương có yêu cầu gì, ông ấy mới quyết định báo ơn thế nào.
Lại không ngờ, không chỉ có thể báo ơn, còn thuận tiện giải quyết luôn một vài khó khăn cho công ty mình, hơn nữa ý tưởng của Tô Nhuyễn rất mới lạ, rất lớn mật, quan trọng nhất là, đối phương hoàn toàn theo kịp ý nghĩ của ông ấy. Cô gái trẻ nhìn qua có vẻ chưa thành thục này, không ngờ lại giống như người cầm lái vững chắc.
Hai người càng nói chuyện càng hợp ý, Cố Vĩ Lương cố ý bỏ ra hai ngày tham quan nhà xưởng mới của Tô Nhuyễn, sau khi nghe xong ý kiến của cô, quyết định hợp tác một vài hạng mục rồi mới rời đi.
Trước khi đi hình như nhớ tới chuyện gì đó, ông ấy vẫy tay bảo thư ký của mình đi giải quyết.
Ngày thứ ba sau khi Cố Vĩ Lương rời khỏi cửu hàng thời trang Thanh Dương, khi người nhà họ Hoắc đang thất thần bán quần áo, đột nhiên nghe thấy tiếng chiêng trống và tiếng pháo vang lên bên ngoài.
Ông chủ cửa hàng cách vách kinh ngạc: “Ôi, bà Hoắc, nhà bà đã làm chuyện tốt gì thế? Người ta tới báo ơn kìa!”
Người nhà họ Hoắc liếc nhau, không ai rảnh quan tâm tới khách khứa trong cửa hàng nữa, nối đuôi chạy ra ngoài. Vừa ra tới cửa đã trông thấy đội ngũ kèn trống náo nhiệt trước cửa.
Còn có hai người kéo theo một tấm biểu ngữ lớn, bên trên viết: Cảm tạ đồng chí Hoắc Hướng Dương và đồng chí Tô Thanh Thanh thấy việc nghĩa hăng hái làm
Đợi màn kèn trống kết thúc, một người trẻ tuổi ăn mặc lịch sự bước tới, đưa cho Hoắc Hướng Dương một tấm cở thưởng “Người tốt có phúc báo”, kể với người xem náo nhiệt xung quanh chuyện đã xảy ra.
“… Khi ấy tình hình nguy cấp, trên đường không ai tin lời chú tôi, nên chú tôi hứa hẹn, ai đưa chú ấy đến đồn công an, sẽ cho người đó năm ngàn tệ”
“Tuy rằng sau đó vì có người báo cảnh sát, anh Hoắc Hướng Dương và cô Tô Thanh Thanh đây không đưa chú ấy đi, nhưng có tấm lòng ấy, chú tôi vẫn phải tuân thủ lời hứa…”