Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 438: Sự cố ba con sâu

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:54:12
Lượt xem: 544

Đoàn trưởng Dư sa sầm mặt, hung hăng trừng mắt với Lục Thần Minh đang theo đuôi y tá Mễ vào nhà, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.

Trong tay y tá Mễ cũng cầm đồ trang điểm và quần sao, hiển nhiên mục đích cũng giống cô giáo Hàn.

Cô ấy nghe thấy, quay đầu trừng mắt lườm Lục Thần Minh một cái: “Đừng nói lung tung! Nếu không không để ý tới anh nữa.”

Hiếm khi thấy Lục Thần Minh ngượng ngùng, y tá Mễ liếc nhìn đoàn trưởng Dư, môi mím chặt nghẹn cười chạy vào trong phòng.

Trong phòng, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, Tô Nhuyễn và cô giáo Hàn cũng đang cười. Y tá Mễ vẫn ngượng ngùng xin lỗi cô giáo Hàn: “Xin lỗi nhé cô giáo Hàn, gã khờ nhà tôi không biết lựa lời.”

Cô giáo Hàn lại không thèm để ý, thậm chí còn vui vẻ xem đoàn trưởng Dư bị chê cười: “Đáng đời!”

Hóa ra ngày đó, sau khi Tô Nhuyễn châm chọc Lộc Minh Sâm lấy nhiều BCS như vậy định hai phút dùng một cái à, ngày hôm sau anh chỉ giữ lại hai hộp, số còn lại đưa hết cho Lục Thần Minh.

Trong lòng Lục Thần Minh rất kinh ngạc, nhưng ngoài miệng vẫn quen thói châm chọc: “Sao thế? Không dùng được à?”

Lộc Minh Sâm hào phóng thừa nhận: “Ừ, một tháng tôi dùng hai hộp là đủ rồi, tôi sợ cậu hai phút một cái không đủ dùng, chỗ này cho cậu, đề phòng một phút một cái.”

Nói xong quay người đi thẳng.

Một lúc sau Lục Thần Minh mới hiểu ra lời đối phương nói có ý gì, anh ta tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Cậu mới hai phút!” Vừa nói vừa cất cả số BCS hôm qua mình lấy vào túi, lao người đuổi theo.

Kết quả không đuổi kịp Lộc Minh Sâm, lại đ.â.m vào đoàn trưởng Dư đi ngang qua, túi đồ trong tay văng ra, BCS rơi đầy đất.

Lúc ấy đúng giữa trưa, người lui tới không ít, con gái trẻ tuổi thẹn thùng chạy đi, phụ nữ lớn tuổi lại tò mò nhìn bọn họ: “Sao lấy nhiều như vậy? Đoàn trưởng Tiểu Lục, cậu dùng hết sao?”

Vốn dĩ người ta chỉ thuận miệng hỏi, không phải có ý khác, nhưng lúc này trong đầu Lục Thần Minh chỉ có câu trào phúng hai phút một cái của Lộc Minh Sâm, nghe vậy lập tức rùng mình: “Không phải tôi, là đoàn trưởng Dư, anh ta mau ra sợ không đủ dùng.”

Đoàn trưởng Dư: ???

Các thím:……

Từ đó về sau, mỗi khi đoàn trưởng Dư ra ngoài, lúc nào cũng nhận được ánh mắt đồng tình từ người khác.

Mấy ngày nay nhìn thấy Lục Thần Minh lại hận ngứa răng.

Lục Thần Minh cũng biết, chuyện này mình làm không đạo nghĩa, khe ho một tiếng, bước đến gần nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh dùng mấy cái? Để tôi giải thích giúp anh.”

Nhìn vẻ mặt chân thành của anh ta, đoàn trưởng Dư ôm n.g.ự.c theo bản năng, nhất thời không biết so một tháng không cái nào và hai phút dùng một cái, vế nào mất mặt hơn.

Lời duy nhất anh ta muốn nói với Lục Thần Minh lúc này, chính là: “Cút!”

Lục Thần Minh cút thật, còn dẫn theo Lộc Minh Sâm. Đoàn trưởng Dư nghi hoặc nhìn theo hai người, cảm thấy bọn họ cứ thần thần bí bí.

Đoàn trưởng Dư càng nghĩ càng cảm thấy Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh sẽ không thờ ơ, Lộc Minh Sâm lòng dạ sâu xa còn khó nói, nhưng Lục Thần Minh là người thiếu kiên nhẫn… Vì thế anh ta khẽ nheo mắt, lặng lẽ vào nhà Lục Thần Minh.

Sau đó vừa vào cửa đã bị hai khuôn mặt xanh lè dọa kêu lên thành tiếng, hai người kia nhanh tay lẹ mắt che kín miệng.

Đoàn trưởng Dư nhìn hai khuôn mặt đắp bù xanh lè: “Hai người các cậu làm gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-438-su-co-ba-con-sau.html.]

Hai người căng thẳng nhìn anh ta.

Lục Thần Minh uy hiếp: “Không được nói với ai!” Bởi vì đang đắp mặt nạ, lời này không có sức uy h.i.ế.p lắm.

Lộc Minh Sâm nghiêm mặt, lười nhác nói: “Cho anh một cái này.”

Vì thế hai khuôn mặt xanh lè biến thành ba.

Đợi khi ba người Tô Nhuyễn ăn mặc lộng lẫy ra ngoài, ba người đàn ông đã chờ ở đối diện.

Y tá Mễ nheo mắt, nói: “Sao nhìn lão khờ nhà tôi có tinh thần thế nhỉ? Da sáng lên không ít.”

Cô giáo Hàn đảo qua đoàn trưởng Dư, cười nói: “Khả năng cảm thấy nguy cơ, nên đã trang điểm một phen.”

Tô Nhuyễn cũng cảm thấy hình như Lộc Minh Sâm cũng…. Sáng láng khác thường?

Nhưng vì sao nhìn qua lại có vẻ như đang khẩn trương nhỉ?

Vân Chi

Bởi vì buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Tô Nhuyễn không có thời gian nghĩ nhiều, đoàn người mau chóng khởi hành.

Mà cái kết của buổi biểu diễn lần này cũng khác bình thường, không chỉ có đoàn trưởng đại diện lên tặng hoa, còn có quân tẩu xinh đẹp… Ách, là vợ chồng quân nhân cùng nhau lên tặng hoa, chụp ảnh chung.

Từ đầu tới cuối, đoàn trưởng Dư đều không rảnh để ý đến đám Tiểu Vũ, ngược lại đi theo cô giáo Hàn, cùng nhau vây quanh đám nam minh tinh, sau buổi biểu diễn tâm trạng của hai người cũng hoàn toàn đổi chỗ, cô giáo Hàn vô cùng vui vẻ, vẫn luôn miệng khen Lý Nghị và một cậu thanh niên khác nhảy quá đẹp, hỏi đoàn trưởng Dư lần sau khi nào đoàn văn công lại tới?

Đoàn trưởng Dư căm giận, nói: “Sang năm!”

Ba người phụ nữ nhìn nhau cười.

Về đến nhà, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm thương lượng sáng mai về tứ hợp viện, ngày mai xưởng nhỏ bắt đầu đi làm, cô muốn qua phát tiền lì xì cho một khởi đầu tốt đẹp.

Nhưng mà thu dọn được một nửa, Tô Nhuyễn lại nhận được điện thoại từ tứ hợp viện, là Diệp Minh, anh ta nói hôm nay đi hội chùa phát hiện ra có sạp hàng bán đồ trang sức giống hệt Thế Ngoại Tiên bọn họ.

Ban đầu Tô Nhuyễn còn không để ý, dù sao đồ trang sức nhỏ này có hàng giả là chuyện quá bình thường.

Mãi cho đến khi Diệp Minh nói: “Hôm nay tôi đi kiểm tra, số hàng dự trữ cho Bách hóa Kim Hâm, mỗi loại đều thiếu một ít.”

Nhớ tới số hàng dự trữ cho Bách hóa Kim Hâm cô nhìn thấy mấy ngày trước, lúc ấy Tô Nhuyễn đã cảm thấy không thích hợp rồi, phải biết rằng Diệp Minh là người cẩn thận, thiếu đồ trang thức thế này là chuyện rất hiếm thấy.

Khi đó, cô còn tưởng rằng sản phẩm xảy ra vấn đề gì, định kiểm tra lại, kết quả nửa đường bị y tá Mễ gọi về ăn sinh nhật nên quên mất, không ngờ vấn đề thật sự không phải là sản phẩm, mà là con người.

Cô và Lộc Minh Sâm mau chóng dọn đồ chuẩn bị quay về tứ hợp viện, khi dọn đồ trang điểm, Tô Nhuyễn phát hiện ra hình như thiếu mất vài thứ: “Anh Minh Sâm, anh thấy mặt nạ của em đâu không?”

Lộc Minh Sâm đang dọn tro than trong bếp lò sững người, giả vờ không nghe thấy, đều do đoàn trưởng Dư mặt đầy nếp nhăn kia, dùng một lần hết cả lọ rồi.

Nhà đối diện cũng truyền ra giọng y tá Mễ: “Lão Lục, có thấy mặt nạ của em đâu không? Kỳ quái thật, sao lại không thấy nhỉ?”

Giọng Lục Thần Minh cực lớn: “Mấy ngày nay em cứ ôm đồ chạy lung tung, không phải rơi chỗ nào rồi chứ?”

Tô Nhuyễn nghe được câu ấy, cũng cảm thấy có lý, cười nói với Lộc Minh Sâm: “Cũng đúng, khả năng rơi chỗ nào rồi, không có khả năng bị người khác dùng…”

Loading...