Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 437: Anh không còn yêu em nữa

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:54:11
Lượt xem: 486

Khi Tô Nhuyễn biết trong túi đựng thứ gì, cô vô cùng muốn nhét Lộc Minh Sâm lại trong xe.

Hai người này đúng là thần kinh rồi, chuyện này có gì hay mà so.

Về đến nhà, Tô Nhuyễn không nhịn được cằn nhằn: “Nhiều như vậy, anh định hai phút dùng một cái à?”

Lộc Minh Sâm:……

Anh ngây người, nhưng rất nhanh đã thản nhiên nói: “Anh thấy Lục Thần Minh lấy nhiều như vậy mới lấy theo, không ngờ hạn sử dụng chỉ có một tháng, còn tưởng rằng có thể dùng một hai năm, đỡ phải đi lấy nhiều lần, hóa ra một tháng cậu ta dùng nhiều như vậy.” Nói xong còn chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt đồng tình.

Tô Nhuyễn:…… Đóng kịch, anh cứ đóng kịch tiếp đi.

Trên thực tế, đúng là Lộc Minh Sâm đóng kịch nghiện rồi.

Buổi tối rửa mặt xong, anh chỉ mặc một chiếc áo thun đen bó sát người, đường cong cơ bắp xinh đẹp không lộ ra bên ngoài, thì như ẩn như hiện sau lớp vải dệt mỏng. Bên dưới không mặc quần ngủ, mà mặc chiếc quần bộ đội có thể tôn lên cái m.ô.n.g vểnh Tô Nhuyễn thích.

Sau đó anh liên tục lượn lờ trước mặt cô, mặt viết rõ “Anh có chuyện, mau hỏi anh đi”.

Tô Nhuyễn hoàn toàn coi như không nhìn thấy, đừng tưởng rằng cô không biết, gã này đã đè một hộp BCS dưới nệm giường rồi, cộng thêm chuyện hôm nay, chắc chắn đang nghẹn một bụng, nghĩ cô dễ lừa như Lục Thần Minh sao?

Thấy Tô Nhuyễn không mắc lừa, Lộc Minh Sâm thở dài, đành phải chủ động mở miệng. Anh thở dài một tiếng: “Quả nhiên, em đã không còn hứng thú với anh.”

Lúc này, dù cô trả lời thế nào cũng vô cùng nguy hiểm, nếu cô tán đồng, nói đã mất hứng thú đại khái anh sẽ giúp cô tìm lại, còn phản bác nói chưa, vậy tất nhiên càng danh chính ngôn thuận làm chuyện xấu rồi.

Tô Nhuyễn diễn cùng anh, cũng thở dài thật sâu: “Nếu anh nghĩ như vậy, em cũng không có cách nào.”

Lộc Minh Sâm nghẹn họng, dứt khoát cúi người xuống: “Anh cảm thấy anh cần một chút cảm giác an toàn.”

Giọng điệu nghe vô cùng đáng thương, nhưng hành động lại rất cường thế. Tô Nhuyễn đã phòng bị từ trước, nhấc chân đặt trên vai anh, ngăn cản anh tới gần, giọng nói còn đáng thương hơn: “Em cảm thấy em mới cần cảm giác an toàn.”

Nghỉ ngơi bốn năm ngày, công cụ gây án đã chuẩn bị sung túc như vậy, còn có đầy đủ lý do dạy dỗ cô, nhìn thế nào cũng thấy cô càng nguy hiểm hơn.

Lộc Minh Sâm khẽ nheo mắt, bắt được bàn chân nhỏ nhắn của cô, thong thả lướt nó từ đầu vai qua cơ n.g.ự.c xuống cơ bụng, cuối cùng ấn trên eo, cố ý xuyên tạc ý của Tô Nhuyễn: “Xem ra anh làm vẫn chưa đủ tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-437-anh-khong-con-yeu-em-nua.html.]

Đường cong mỹ diệu thân dưới khiến Tô Nhuyễn nuốt nước miếng, nhưng đối mặt với ánh mắt như lang sói của anh, cô nhanh chóng lấy lại lý trí, vội vàng lắc đầu: “Không, anh làm vô cùng tốt.”

Lộc Minh Sâm bật cười, trực tiếp nhào tới: “Phải không? Vậy anh tiếp tục hoàn thiện nhé.”

Tô Nhuyễn:……

Cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của anh…

Hơn mười giờ, thấy đối phương vẫn tiếp tục không ngừng hoàn thiện, hơn nữa còn có xu hướng trầm trọng, Tô Nhuyễn nhìn đồng hồ trên tường, cái khó ló cái khôn, hỏi: “Có phải anh không còn yêu em không?”

Bàn tay đang du tẩu khắp nơi của Lộc Minh Sâm khẽ dùng sức nhéo một cái, cười mắng: “Nói bậy, không phải đang yêu thích không buông tay à?”

Tô Nhuyễn lên án: “Khi chưa có được em, thì luôn miệng nói thức đêm ảnh hưởng đến tuổi thọ gì đó, ngày nào cũng giám sát bắt em ngủ từ mười rưỡi, bây giờ có được rồi, mỗi ngày lại muốn mạng em.”

Lộc Minh Sâm nhăn mặt, quả nhiên dừng lại, sau đó ôm cô vào lòng, thở dài: “Mau ngủ đi.”

Tô Nhuyễn vui vẻ, thầm hận bản thân không nghĩ ra lý do này từ sớm, như vậy chẳng phải trước đó mỗi ngày cô đều được ngủ trước mười rưỡi sao?

Vân Chi

Có điều, đến sáng hôm sau, mới năm giờ đã bị hôn tỉnh, cô biết ngay mình quá ngây thơ rồi.

“Ngủ sớm dậy sớm.” Lộc Minh Sâm dịu dàng hôn môi cô, động tác khác lại rất hung mãnh: “Như vậy khá tốt, anh thấy em rèn luyện không thường xuyên lắm, chúng ta cùng nhau…”

Cuộc sống ngủ sớm dậy sớm, còn rèn luyện theo quy luật này vẫn luôn kéo dài đến mười lăm tháng giêng.

Ăn cơm trưa xong, cô giáo Hàn tới tìm Tô Nhuyễn học trang điểm, còn mang theo không ít quần áo: “Đều là đồ thời trẻ, cô phối giúp tôi nhé, đợi ngày mai cửa hàng trên phố mở cửa, tôi dẫn con gái đi mua vài bộ.”

Trên mặt cô ấy đã không còn oán khí, đầu mày cũng giãn ra, Tô Nhuyễn thật sự vui thay cô ấy.

Phía bên kia, đoàn trưởng Dư không vội đi làm như mọi ngày, ngược lại ngó vào nhà cách vách, thấy Lộc Minh Sâm ra, anh ta định lôi kéo đồng minh: “Minh Sâm này, cậu không lo lắng à? Hôm nay bọn họ lại chuẩn bị đi tìm đám thanh niên kia chụp ảnh đó.”

Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Anh có thể tiếp tục đi tìm đám con gái chụp mà.”

Đoàn trưởng Dư nghẹn họng, xấu hổ nói: “Không tìm nữa, không tìm nữa.”

Đúng lúc ấy có người ngoài cổng tiếp lời: “Là anh không tìm người ta, hay người ta không tìm anh?”

Loading...