Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 431: Con gái phải biết yêu bản thân (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:54:02
Lượt xem: 593

Trang điểm cho y tá Mễ xong, Tô Nhuyễn nói: “Đi chọn quần áo, chúng ta qua nhà cô giáo Hàn thay.”

Nhà trệt phòng rộng thật đấy, nhưng không có buồng trong, thời tiết mua đông lại lạnh, gia đình bình thường đều quay quanh bếp lò, nên phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ về cơ bản đều ở bên nhau.

Tô Nhuyễn lấy ra vài món đồ từ tủ quần áo của y tá Mễ: “Mấy món này, đi thôi.”

Tới nhà cô giáo Hàn, y tá Mễ đi thay quần áo, Tô Nhuyễn nhìn tủ quần áo của cô giáo Hàn, hơi buồn rầu, hiển nhiên cô giáo Hàn chính là người phụ nữ cực kỳ truyền thống, tất cả quần áo trong nhà đều nghiêm túc quy củ, ngay cả giày cao gót cũng không có.

Tô Nhuyễn miễn cưỡng chọn một chiếc áo len cổ thấp để cô ấy mặc bên trong giữ ấm, sau đó lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng mặc bên ngoài áo len, kết hợp với một chiếc quần đen ống rộng, thắt chặt dây lưng.

Thấy cô ấy định đóng hết cúc áo sơ mi, Tô Nhuyễn chặn lại, nói: “Cứ như vậy, lộ chút xương quai xanh.”

Cuối cùng khoác thêm chiếc áo lông màu nâu: “Cái này đừng đóng cúc.” Nếu muốn thay đổi hình tượng, vậy thì thay đổi triệt để.

Cô giáo Hàn sờ lên cổ áo, hơi mất tự nhiên: “Cảm giác hơi lạnh.”

Tô Nhuyễn trực tiếp kéo cô ấy đến trước gương: “Không sao, chụp ảnh xong về nhà lại thay đổi.” Vừa nói vừa tiện tay vỗ lưng cô giáo Hàn, để cô ấy ưỡn thẳng lưng.

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang trong gương, còn mang theo chút gợi cảm tri thức, cô giáo Hàn ngơ ngẩn, môi mím chặt, không nhắc lại chuyện đóng cúc áo nữa.

Y tá Mễ nói: “Oa, cô giáo Hàn, nữ tính giỏi giang!”

Nói xong lại tiếc nuối: “Nếu kết hợp với một đôi giày cao gót, chắc còn đẹp hơn.” Đáng tiếc cô giáo Hàn không có.

Cô giáo Hàn ngẫm nghĩ, sau đó sang phòng khác tìm tòi một lúc lâu, mới lôi ra một đôi giày cao gót màu nâu nhạt.

Cô ấy có chút hoài niệm, nói: “Mua khi kết hôn, sắp mười năm rồi, ban đầu cảm thấy đẹp, sau lại cảm thấy đau chân, cuối cùng không đeo nữa.”

Cô ấy cởi giày ra, thay bằng giày cao gót, sau đó nhìn bản thân trong gương như biến thành người khác, đột nhiên cảm thấy sau khi gả chồng cuộc sống của mình đúng là càng ngày càng mơ màng hồ đồ.

“Búi tóc lên nữa là được.” Y tá Mễ nói xong, sau đó gấp không chờ nổi hỏi Tô Nhuyễn: “Xem bộ này của tôi thế nào?”

Tô Nhuyễn để cô ấy mặc một chiếc quần leggings bó sát, kết hợp với một đôi giày cao gót, thân trên là một chiếc áo khoác thắt eo màu hồng cánh sen trùm mông.

Nhìn cả người cô ấy có vẻ eo thon chân dài, vừa dịu dàng lại không mất vẻ gợi cảm.

Vốn dĩ y tá Mễ còn hơi mất tự nhiên: “Như vậy được không? Tôi cứ có cảm giác như không mặc quần vậy.”

Tô Nhuyễn không nói gì, chỉ kéo cô ấy đến trước gương. Y tá Mễ soi gương xong, lập tức nói: “Cứ mặc như vậy đi.”

Cô giáo Hàn bật cười.

Trạm cuối cùng là nhà Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn vừa dọn qua đây, thật ra không tính là nhiều quần áo, có điều hai người kia xem xong vẫn có chút hâm mộ. Cô giáo Hàn nói: “Chỉ riêng quần áo mùa đông thôi đã nhiều như vậy rồi.”

Tô Nhuyễn cười: “Quần áo xinh đẹp khiến tâm trạng vui vẻ.”

Cô nhìn thẳng vào cô giáo Hàn, nói: “Nếu sau này đoàn trưởng Dư chọc cô không vui, cô nên đi mua quần áo xinh đẹp về mặc, chỉ quở trách anh ta, anh ta không đau không ngứa, tiêu tiền của anh ta, anh ta mới thấy đau lòng.”

Cô giáo Hàn cười: “Ý kiến hay.” Nghe giọng điệu là biết đang nói đùa, cô ấy còn tiết kiệm hơn đoàn trưởng Dư.

Tô Nhuyễn cười nói: “Tôi từng nghe qua một câu, con gái quan trọng nhất là yêu bản thân, nếu chính mình còn không biết yêu quý bản thân, dựa vào đâu trông cậy vào người khác yêu mình?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-431-con-gai-phai-biet-yeu-ban-than-2.html.]

Cô giáo Hàn ngẩn người. Tô Nhuyễn không nói thêm nữa, cô ấy là giáo viên ngữ văn, rất cảm tính, hy vọng có thể suy nghĩ cẩn thận.

Trong lúc hai người kia chỉnh trang, Tô Nhuyễn đã nhanh chóng trang điểm cho mình, trang điểm mắt hơi đậm chút, khiến khuôn mặt cô bớt đi vẻ diễm lệ quyến rũ, ngược lại có thêm chút ngầu.

Sau đó cô thay quần jean, áo khoác da, bốt cao cổ, khom lưng trước hai người kia: “Đi thôi, hai vị công chúa điện hạ, hôm nay tôi là hộ hoa sứ giả của hai người.”

Hai người đều bị chọc cười, y tá Mễ nhìn đồng hồ nói: “Hỏng rồi, mười lăm phút nữa là đến mười hai giờ.”

Tô Nhuyễn lắc chìa khóa xe máy, cười nói: “Đừng hoảng hốt, tới kịp.”

Y tá Mễ và cô giáo Hàn cũng cười.

Ba người cùng nhau ra ngoài, bà Trương cách vách ra ngoài đổ nước sửng sốt một lúc mới nhận ra: “Ai nha, ba đứa định đi làm minh tinh à?”

Y tá Mễ vô cùng cao hứng, xoay tròn một vòng, hỏi: “Dì Trương, thế nào? So được với các cô gái trong đoàn văn công chưa?”

Bà Trương cười nói: “Sao không được, quá được ấy chứ! Sao thế, ba đứa định đi so với mấy cô gái trong đoàn văn công à?”

Nói xong bà ấy lại nhìn cô giáo Hàn, cười nói: “Tiểu Hàn nên ăn diện như vậy mới đúng chứ, nhìn giống như cùng tuổi với Tô Nhuyễn và y tá Mễ.”

Cô giáo Hàn được khích lệ, tâm trạng đột nhiên tốt hơn nhiều.

Nhìn cần cổ trống rỗng của cô ấy, y tá Mễ vỗ đầu: “Bảo sao tôi cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó, cô chờ tôi chút.” Nói xong cô ấy vội vàng chạy về nhà.

Vừa vào cửa, hai mắt Lục Thần Minh đã lộ ra vẻ kinh diễm: “Tô Nhuyễn trang điểm cho em à? Không tệ nhỉ.”

Y tá Mễ cười vui vẻ, lại không có nhiều thời gian để ý đến anh ta, vội vàng mở ngăn kéo lấy vòng cổ Tô Nhuyễn tặng mình ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lục Thần Minh thấy vậy, không vui: “Em mặc thêm cái quần nữa vào, không lạnh à?” Cặp chân nhỏ xinh xắn kia cứ để vậy cho người ta ngắm sao.

Nhưng y tá Mễ đã chạy nhanh ra ngoài rồi: “Không lạnh.”

“Vậy nhanh lên nhé, sủi cảo sắp chín rồi.”

Y tá Mễ xua tay, tỏ vẻ đã biết.

Lục Thần Minh còn tưởng rằng cô ấy lại qua nhà Tô Nhuyễn làm gì đó, không nhịn được càu nhàu: “Ba người phụ nữ làm cái gì mà thần thần bí bí.”

“Vì một bữa cơm, trang điểm mất hai tiếng, đến mức ấy sao?”

Anh ta vừa dứt lời, lập tức nghe thấy tiếng xe máy gầm rú bên ngoài cửa sổ. Hai người đàn ông trong nhà đều sửng sốt, đồng loạt nhìn ra ngoài, trong ngõ nhỏ này, chỉ mình Tô Nhuyễn là có xe máy.

Lộc Minh Sâm nhìn ba cô gái xinh đẹp sắp khiến người khác không nhận ra, trầm giọng nói: “Có vẻ các cô ấy ăn diện lộng lẫy như vậy không phải chỉ vì một bữa cơm.”

“Vậy thì vì sao?” Lục Thần Minh cắn răng: “Không quan tâm vì cái gì, chắc chắn là Tô Nhuyễn nhà cậu xúi giục.”

Vân Chi

Anh ta đẩy cửa ra ngoài, gọi với theo y tá Mễ đã ngồi lên xe máy chuẩn bị rời đi: “Mễ Duyệt, em không mặc quần chạy lung tung đi đâu thế?”

Cô vợ nhỏ nhà đoàn trưởng cách vách nhô đầu ra nhìn ngó xung quanh hỏi: “Ai không mặc quần chạy lung tung?”

Lục Thần Minh:……

Bà Trương đối diện bật cười ha hả.

Loading...