Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 427: Cảnh cũ tái hiện
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:53:56
Lượt xem: 429
Qua một mua đông không người ở, trong phòng lạnh lẽo kinh khủng, cứ như hầm băng vậy.
Lộc Minh Sâm cởi áo khoác, khoác lên người Tô Nhuyễn, xoay người ra ngoài lấy than và củi lửa.
Tô Nhuyễn bị bọc kín như con gấu, sắp xếp lại hành lý mang về. Lý Nhược Lan gửi không ít đồ ăn qua bưu điện tới tứ hợp viện, may mà trời lạnh, đồ ăn đều không bị hỏng.
Lộc Minh Sâm đốt bếp lò, nhìn Tô Nhuyễn khoác áo khoác của mình, vừa run lẩy bẩy vừa như con sóc nhỏ tha đồ về phía tủ bát, vụng về lại đáng yêu, không nhịn được xoa đầu cô một cái: “Giống con sóc nhỏ.”
Tô Nhuyễn trừng mắt lườm anh một cái, chạy đến trước bếp lò sưởi ấm. Lộc Minh Sâm lại qua nhà đoàn trưởng Trương cách vách xách một xô nước về. Ống nước máy trong sân đã đông cứng, ngày mai phải sửa lại mới có thể sử dụng.
Khi nước trong ấm sôi lên, cuối cùng hơi lạnh trong phòng cũng tan rã, hai người bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Có tay thiện nghệ trong việc dọn nhà Lộc Minh Sâm ở đây, Tô Nhuyễn chỉ việc cầm chổi quét bụi, những việc khác đều được anh nhanh nhẹn làm xong rồi.
“Tô Nhuyễn!”
Giọng y tá Mễ truyền đến từ bên ngoài, Tô Nhuyễn vội vàng mở cửa. Y tá Mễ bê một cái khay, chạy chậm vào nhà: “Nghe dì Phúc nói hôm nay hai người vừa về, đi đường mệt lắm rồi nhỉ, tối nay đừng nấu cơm nữa.”
Cô ấy đưa đồ trên tay qua cho Tô Nhuyễn, là một khay sủi cảo.
“Người trẻ tuổi có khác, chạy nhanh thật.” Giọng bà Trương vang lên bên ngoài, rất nhanh đã vén mành lên: “Thím thấy y tá Mễ cầm sủi cảo tới, chỗ thím cũng có chút đồ ăn cống hiến cho hai đứa.”
Bà ấy vừa dứt lời, cô giáo Hàn lại vén mành bước vào: “Tôi đoán chắc chắn dì Trương sẽ mang thịt tới, tôi bổ sung món tráng miệng.”
Sau khi đưa đồ ăn cho Tô Nhuyễn, ba người ngồi quanh bếp lò sưởi ấm.
Vân Chi
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, bảo Lộc Minh Sâm đi đổ đồ ăn ra trả lại bát đũa cho bọn họ, cô thì lấy cá viên trong tủ đông ra, nấu cho mỗi nhà một bát.
“Cá viên làm từ cá, chỉ cần nấu chút canh suông, đợi cá viên nổi lên là chín, rải thêm chút hành thái và rau thơm nữa, đơn giản lại ngon miệng, mọi người nếm thử trước, nếu thích cứ nói với tôi.”
Ba người không hề khách sáo, sau khi hàn huyên thêm vài câu mới đứng dậy ra về.
Lộc Minh Sâm đặt ba món ăn lên bàn, giữa trưa ăn không nhiều lắm, bây giờ nhìn sủi cảo nhỏ xinh, thịt kho màu sắc đậm đà, và rau trộn tươi ngon, đột nhiên Tô Nhuyễn cảm thấy vô cùng đói bụng.
Thấy cô ăn thơm ngọt, hình như Lộc Minh Sâm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cơm nước xong Lộc Minh Sâm đi rửa bát, Tô Nhuyễn trải chăn đệm, rót nước nóng vào túi chườm nhét vào trong chăn, lại thêm nước vào ấm đun nóng để lát nữa rửa mặt.
Đợi khi được chui vào ổ chăn, lòng bàn chân dẫm lên túi nước ấm hầm hập, Tô Nhuyễn thoải mái thở dài, quả nhiên phải so sánh mới thấy hạnh phúc, chui ổ chăn trong nhà lầu không hề có cảm giác kiểu này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-427-canh-cu-tai-hien.html.]
Lộc Minh Sâm thêm than cho bếp lò lần nữa, mới vén chăn lên chui vào, Tô Nhuyễn tự giác dựa vào người anh, tuy chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng, nhưng người gã này vô cùng ấm áp.
Lộc Minh Sâm kéo cô vào lòng, giắt chăn cẩn thận, hỏi: “Cả chiều nay em nghĩ gì thế? Nói cũng ít hơn bình thường.”
Tô Nhuyễn ngập ngừng một lát, mới nói: “Nghĩ đến bà cụ Lộc, bây giờ em hơi hiểu anh rồi.”
“Hả?” Lộc Minh Sâm nghi hoặc.
Tô Nhuyễn: “Anh nói xem, em có tính là người hại c.h.ế.t bà ấy không? Nếu lúc ấy em không nói…”
Lộc Minh Sâm nghe tới đây, lập tức nhăn mặt: “Em có ý gì? Em nghĩ anh là kẻ đồng lõa của tội phạm g.i.ế.c người à?”
Câu nói quen tai này khiến Tô Nhuyễn sửng sốt, không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Cười cái gì mà cười, nghiêm túc chút!” Lộc Minh Sâm xụ mặt, còn đẩy cô sang bên cạnh: “Cho nên, trong lòng em, anh chính là tội phạm đồng lõa sao?”
Rời khỏi đệm thịt ấm áp, Tô Nhuyễn cảm thấy hơi lạnh, vội vàng vươn tay ôm lấy anh: “Không phải, không phải.”
Lộc Minh Sâm lại đẩy bả vai cô, không cho cô tới gần.
Tô Nhuyễn bị chọc giận: “Anh một vừa hai phải thôi, đừng gây sự vô cớ.”
Lúc này Lộc Minh Sâm mới buông lỏng tay để cô dựa vào lòng mình, vỗ lưng cô vặn lại: “Rốt cuộc ai gây rối vô cớ?”
“Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à?”
Tô Nhuyễn nhăn mũi, vươn tay ôm chặt lấy eo anh, ngước mắt hỏi: “Vậy anh đốt thử xem?”
Lộc Minh Sâm thay đổi sắc mặt: “Không dám.” Giọng điệu nhút nhát.
Tô Nhuyễn cười ha hả.
Lộc Minh Sâm cũng cười, xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua là em muốn bọn họ giao ra đồ vật không thuộc về bọn họ mà thôi.”
“Không phải em từng nói, đây đều là hậu quả xấu do chính bọn họ gây nên sao? Ba đứa con nhà họ Lộc học được từ chính lời nói và việc làm của bọn họ.”
“Bọn họ có thể vì lợi ích của bản thân hại người tùy tiện, con cái của bọn họ vì tiền hại c.h.ế.t bọn họ chỉ là sớm hay muộn, Lộc Trường Hà không phải ví dụ sẵn có sao?”
Tô Nhuyễn gối đầu lên n.g.ự.c anh, cọ cọ: “Được rồi, em biết rồi, là lỗi của em, nhất thời nghĩ lầm.”
“Không, là lỗi của anh.” Lộc Minh Sâm xoay người ôm lấy cô: “Anh không nên cho em cơ hội suy nghĩ lung tung…”