Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 425: Vừa mất phu nhân lại thiệt quân (3)
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:52:19
Lượt xem: 589
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm phối hợp điều tra xong, sau khi ra ngoài, cảnh sát thẩm vấn Tô Thanh Thanh tới hỏi: “Cô ta nói ngài là chị gái cô ta à?”
Tô Nhuyễn trả lời đúng tình hình: “Là chị họ, có điều quan hệ không tốt lắm, chúng tôi không biết chuyện của bọn họ.”
Cảnh sát không hỏi thêm gì, nhìn có vẻ tạm thời sẽ không dễ dàng thả bọn họ.
Trước khi đi, Tô Nhuyễn còn trông thấy Hoắc Hướng Dương bị dẫn sang phòng thẩm vấn khác, hiển nhiên muốn tách anh ta và Tô Thanh Thanh ra, thẩm vấn riêng từng người.
Nhìn mặt anh ta xanh tím, Tô Nhuyễn không nhịn được cười khẽ, Lộc Minh Sâm nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, lười biếng hỏi: “Thế nào? Thống khoái chưa?”
Tô Nhuyễn cười: “Thống khoái! Xem sau này anh ta còn dám tới làm em ghê tởm không.”
Khi hai người về khách sạn, trên đường đi ngang qua nơi giao dịch chứng khoán, nhìn thấy người bên ngoài đều mang vẻ mặt hoảng sợ, liên tục chen tới cửa giao dịch, miệng đều kêu lên:
“Bán.”
“Tôi muốn bán!”
Tô Nhuyễn không nhìn thấy bảng ghi chỉ số, Lộc Minh Sâm nhón chân nhìn một chút, kinh ngạc nói: “Giảm 20% rồi…”
Anh âm thầm tính toán: “Mười vạn lập tức biến thành tám vạn.”
Tô Nhuyễn cười: “Chứ sao nữa, lúc tăng nhìn sướng thật đấy, lúc giảm lại giảm hết hồn.”
Đã có người đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân: “Mất sạch tiền lãi hai ngày trước rồi!”
Có người không cam lòng: “Không sao đâu, cổ phiếu tăng rồi giảm là chuyện rất bình thường, nói không chừng ngày mai sẽ tăng trở lại, trước đây tăng trưởng tốt như vậy, sao có thể ngã xuống.”
Nhìn bọn họ điên cuồng, Tô Nhuyễn không nhịn được nghĩ tới Tô Thanh Thanh: “Chắc là hai người bọn họ vẫn chưa bán cổ phiếu nhỉ, nếu bị điều tra đến mai…”
“Ngày mai là thứ sáu, thứ bảy là ngày nghỉ… Chậc chậc…” Khả năng tổn thất sẽ rất lớn.
Chuyện diễn ra không khác Tô Nhuyễn dự đoán, thứ sáu Tô Thanh Thanh với Hoắc Hướng Dương mới được thả, đang định hỏi thăm tin tức của Cố Vĩ Lương, thì nghe thấy cảnh sát bên cạnh lắc đầu cảm thán: “Trời ạ, thị trường chứng khoán nói giảm là giảm, đáng sợ thật đấy, cứ tình hình này, khả năng sẽ lỗ sạch vốn.”
Sắc mặt hai người lập tức đại biến, không quan tâm chuyện gì nữa, vội vàng lao tới nơi giao dịch chứng khoán.
Nhưng mà ba rưỡi phòng giao dịch đã đóng cửa, nhìn con số giảm 18% chói mắt trên tấm bảng đen bên ngoài, hai người lại vội vàng đi mua một tờ báo.
Thấy ngày hôm qua cũng giảm 20%, trong lòng lập tức nhỏ máu.
Hoắc Hướng Dương thì thào: “Mười vạn của chúng ta chỉ còn lại bảy vạn?”
Tô Thanh Thanh đột nhiên nổi giận: “Tôi đã bảo anh bán đi, anh lại không chịu bán, bây giờ thì tốt rồi, hai ngày đã mất đi ba vạn!”
Hoắc Hướng Dương cũng mất kiên nhẫn: “Không phải cô cũng đồng ý sao? Đều do cô mơ thấy, cô phải rõ hơn tôi chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-425-vua-mat-phu-nhan-lai-thiet-quan-3.html.]
Sờ đến vết thương trên khóe miệng, anh ta không nhịn được nói: :Trong mộng có phải cô có thù oán với tôi không? Nên cố ý tới khắc tôi…”
“Nếu không phải vì giấc mộng vớ vẩn kia của cô, kém nhất hôm qua chúng ta đã bán xong rồi, lấy đâu ra tổn thất nhiều như vậy?”
“Bây giờ thì tốt rồi, không có quý nhân, cổ phiếu cũng giảm mạnh, tôi còn bị thương nặng như vậy…”
Tô Thanh Thanh không thể tin nổi, trợn trừng mắt. Hoắc Hướng Dương lại không muốn để ý đến cô ta, xoay người đi thu dọn đồ đạc.
Vân Chi
Tô Thanh Thanh kinh hãi, cất giọng the thé hỏi: “Anh làm gì thế?”
Hoắc Hướng Dương thu dọn hết đồ đạc bỏ vào rương hành lý, nhíu mày nói: “Đổi khách sạn!”
Anh ta đau lòng bổ xung: “Mỗi ngày gần ba trăm…”
Bình thường khách sạn tốt một chút cũng chỉ bảy tám chục, ở khách sạn này mấy ngày nay đã tốn mất vài trăm rồi… Mẹ nói rất đúng, Tô Thanh Thanh này là đồ phá của.
Lúc này Tô Thanh Thanh không thể có ý kiến, trước đó bọn họ vẫn luôn nghĩ cổ phiếu sẽ bán được mười vạn, hoang phí một chút cũng không sao, hiện tại trên người thật sự không còn nhiều tiền mặt, vòng cổ vòng tay, tiền lấy hàng gì đó đều tiêu gần hết rồi.
Lần trước gặp cướp, hai người bọn họ cũng bị ám ảnh rồi, cuối cùng vẫn đổi sang nhà khách cạnh đồn công an tỉnh, vừa rẻ vừa an toàn.
Sáng sớm hôm sau khi bọn họ đặt phòng ở quầy lễ tân, lại gặp được Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm xuống trả phòng.
Vốn dĩ hôm qua Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đã xong việc, nhưng thời buổi này không phải ngày nào cũng có chuyến bay, nên bọn họ phải ở lại thêm một hôm, thăm thú khắp nơi.
Tô Thanh Thanh không nhịn được nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn, ánh mắt dừng trên vali Lộc Minh Sâm xách theo.
Cô ta biết Tô Nhuyễn cũng mua cổ phiếu, nếu Lộc Minh Sâm nghe cô ta kiến nghị cũng mua thì…
Nhìn sắc mặt hai người, hiển nhiên đã bán cổ phiếu thành công, cho nên rất có thể cái va li kia là một vali tiền.
Tô Nhuyễn với sắc mặt hồng hào, Lộc Minh Sâm đi bên cạnh không phải xoa đầu, thì dắt tay Tô Nhuyễn, sủng nhịn và dịu dàng dường như sắp tràn ra từ ánh mắt, khiến cô ta không thể nào liên tưởng đến người đàn ông tàn nhẫn đáng sợ đời trước.
Tô Thanh Thanh cảm thấy lòng mình như bị xé rách, rốt cuộc là vì sao? Rốt cuộc Tô Nhuyễn có canh mê hồn gì…
Tổn thất vài vạn và Cố Vĩ Lương mất tích, khiến Tô Thanh Thanh gần như mất hết lý trí. Cô ta không nhịn được, cuối cùng mở miệng chất vấn: “Chú Cố đâu rồi? Chị đã có phương thức liên hệ của ông ấy đúng không?”
“Vì ông ấy, anh Hướng Dương nhà tôi bị thương đến mức này, sao ông ta có thể mặc kệ như vậy?”
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hoắc Hướng Dương, Hoắc Hướng Dương tự dưng cảm thấy lưng và bụng đau nhói, lập tức lui về phía sau hai bước theo bản năng.
Tô Nhuyễn khẽ cười một tiếng: “Chú Cố nào? Tôi không biết, chúng tôi cứu người đâu phải vì báo đáp.”
“Tôi nghĩ, so với tìm chú Cố nào đó, hai người vẫn nên nghĩ cách bán cổ phiếu thì hơn.”
Cô liếc xéo Tô Thanh Thanh, nói: “Có lẽ cô chưa biết, giống như khi cổ phiếu tăng cô không mua được, khi cổ phiếu giảm mạnh chưa chắc cô đã bán được đâu, bởi vì không ai thèm mua.”
Nghe vậy, sắc mặt hai người kia lập tức đại biến.