Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 424: Vừa mất phu nhân lại thiệt quân (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:52:18
Lượt xem: 517
Nữ sinh nhìn không lớn tuổi kia móc điện thoại ra định gọi người, bị Tô Nhuyễn tung chân đá bay. Đối phương lộ ra ánh mắt tàn nhẫn, lập tức móc ra một con d.a.o đ.â.m về phía Tô Nhuyễn: “Con đàn bà thối tha này!”
Lộc Minh Sâm nhăn mày, gã đàn ông bị giữ trên tay phát ra tiếng kêu thảm thiết rung trời. Anh còn chưa kịp chạy tới, Tô Nhuyễn đã vung tay cướp được d.a.o của nữ sinh kia, hung hăng vật cô ta ngã qua vai rồi.
Hoắc Hướng Dương vừa thuận thế túm được hai trăm tệ, lặng lẽ nhét vào túi quần, gian nan bò dậy, chỉ trông thấy đỉnh đầu tối sầm lại, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa mới xảy ra, lưng đã bị áp xuống như thái sơn áp đỉnh, lại lần nữa ngã sấp trên mặt đất, lần ngã này dường như lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, ngay cả kêu đau cũng không kêu nổi.
Sau đó Tô Nhuyễn còn hung hăng đá mạnh vào bụng người phụ nữ kia hai phát, khi chân đá đến Hoắc Hướng Dương, anh ta nói không ra lời.
Tô Nhuyễn…… Là người hung hãn như vậy sao?
Đương nhiên Tô Nhuyễn không nể tình rồi, nữ sinh kia nhìn không lớn tuổi, thực tế đã hơn ba mươi, trên tay còn có án mạng, cô ta dựa vào vẻ bề ngoài này lừa được không ít người.
Còn về Hoắc Hướng Dương… Coi như tiện thể.
Đám người trói chặt bốn tên cướp, đợi một lúc sau tiếng còi cảnh sát mới vang lên, không phải cảnh sát tới chậm, vài vì thân thủ của Lộc Minh Sâm quá mạnh mẽ.
Cảnh sát xuống xe nhìn bọn cướp đã bị trói chặt, có chút sửng sốt, nhìn quanh một vòng rồi đi về phía Lộc Minh Sâm.
Trông thấy Cố Vĩ Lương định đi tìm Tô Nhuyễn, Tô Thanh Thanh vội vàng xen vào. Cô ta thở phào nhẹ nhõm, nói: “May quá, đồng chí, ngài không sao chứ?”
“Lần này mạo hiểm quá, vậy mà đám người kia còn mang theo cả dao, bọn họ định g.i.ế.c người à…” Giọng cô ta tràn đầy sợ hãi: “May mà xe chúng tôi đang định quay đầu chắn ngay giữa đường, nếu không ngài… Hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
Tài xế cũng xen vào: “Còn không phải sao, khi ấy tôi chỉ nghĩ, dù xe này bị đ.â.m nát cũng không thể để bọn họ chạy mất.”
Tô Thanh Thanh trợn trừng mắt nhìn tài xế, cô ta chỉ mải đề phòng Tô Nhuyễn, không ngờ còn có kẻ khác muốn nẫng tay trên. Nhìn dáng vẻ mặt dày mày dạn tranh công của tài xế, hiển nhiên cãi nhau không phải lựa chọn tốt, lúc này đột nhiên cô ta nhớ tới Hoắc Hướng Dương.
Tô Thanh Thanh đang định quay đầu tìm kiếm, thì nghe thấy giọng đối phương: “Tôi không phải đồng lõa với bọn họ! Tôi đã cứu quý, cứu người kia!” Giọng anh ta còn mang theo thống khổ.
Tô Thanh Thanh tập trung nhìn lại, hóa ra suốt cả quá trình anh ta đều đi theo bọn cướp, còn làm đệm lót cho nữ sinh kia, nên bị cảnh sát tưởng là đồng lõa, bắt lại.
Tô Thanh Thanh vội vàng ôm bụng chạy tới: “Các anh hiểu lầm rồi! Ban nãy vì cứu đồng chí kia, anh ấy mới bị bọn họ đánh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-424-vua-mat-phu-nhan-lai-thiet-quan-2.html.]
“Nếu không nhờ anh ấy liều c.h.ế.t ngăn cản bọn họ, căn bản đồng chí này không có cơ hội chạy trốn.” Cô ta đau lòng nhìn Hoắc Hướng Dương: “Anh Hướng Dương, sao anh lại bị thương nặng như vậy? Có cần đi bệnh viện không?”
Cảnh sát nhìn về phía Cố Vĩ Lương chứng thực, tuy rằng Cố Vĩ Lương cảm thấy không có đối phương, mọi chuyện vẫn vậy, nhưng nhìn thấy thảm trạng của Hoắc Hướng Dương, ông ấy do dự một lát vẫn bước đến nói: “Cảm ơn cậu.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Hoắc Hướng Dương vô thức chuyển sang thái độ nịnh nọt, còn vươn tay bắt tay đối phương.
Sau đó hai tờ một trăm nhăn nhúm rơi ra từ túi anh ta, chậm rãi bay xuống chân Cố Vĩ Lương.
Người có mặt ở hiện trường:…
Bầu không khí lại trở nên xấu hổ.
…
Sau đó mọi người cùng nhau đến đồn cảnh sát lấy lời khai, vừa vào đồn công an, trông thấy Lộc Minh Sâm, một người mặc đồng phục cảnh sát sửng sốt kêu lên: “Đoàn trưởng Lộc?”
Diện mạo và chức vị của anh đều có thể khắc sâu ấn tượng với người khác.
Lộc Minh Sâm cũng nhận ra đối phương, anh cười nói: “Chào anh, vất vả rồi.”
Vân Chi
“Không vất vả.” Cảnh sát kia cười rộ lên.
Trí nhớ của Tô Nhuyễn không tốt bằng Lộc Minh Sâm, cô vẫn đang nghi hoặc, cảnh sát kia đã giải thích: “Năm trước vụ án các cô bị bắt cóc do chúng tôi xử lý, năm nay vẫn luôn theo dõi đám người ấy sát sao.”
“Nhưng có một đám người quá ranh ma, bắt mãi không bắt được.” Anh ta nhìn về phía nữ sinh có vẻ ngoài khoảng mười lăm mười sáu tuổi kia, nói: “Không ngờ hai người lại lập công rồi.”
Điều tra tiến hành nhanh chóng, bên phía Tô Nhuyễn không có gì phức tạp, chỉ là đúng lúc đi ngang qua, đúng lúc gặp phải.
Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương lại có không ít điểm đáng ngờ, so với nói là cứu người, càng giống hai người đã biết trước Cố Vĩ Lương sẽ gặp phải chuyện này, nên cố ý chờ tại chỗ.
Giống như tiếp ứng, nhưng mà tiếp ứng như vậy hình như quá ngu thì phải.