Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 423: Vừa mất phu nhân lại thiệt quân (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-09 20:52:17
Lượt xem: 515
Hoắc Hướng Dương đã ngăn cản đối phương, có điều hiện tại hình như xuất hiện thêm vấn đề mới.
Vì xe taxi bọn họ ngồi quá gần, căn bản Cố Vĩ Lương không suy xét đến chuyện lên xe, ngược lại chạy về phía chiếc xe khác đang lao về phía bên này.
Mà chiếc xe hơi kia, ngoài Hoắc Hướng Dương chặn bên này, bên kia còn hai người khác đã nhanh chóng xuống xe đuổi tới.
Điều khiến Tô Thanh Thanh cảm thấy may mắn chính là, hình như Tô Nhuyễn không đoán ra được chuyện này, xe taxi của Tô Nhuyễn bị xe cô ta thuê chặn đường, chỉ có thể nhấc chân đuổi theo.
Không biết là vì kích phát tiềm năng của bản thân hay vì sao, Cố Vĩ Lương chạy cực nhanh, người phía sau dựa vào hai cái đùi hình như không đuổi kịp.
Tô Thanh Thanh lập tức nói với tài xế: “Bác tài, mau đuổi theo cứu người đi!”
Tài xế lại chần chừ nhìn ra bên ngoài: “Chuyện này không dễ quản đâu.”
Hóa ra vừa rồi, một nữ sinh nhìn qua khoảng mười mấy tuổi đã bước xuống từ ghế phụ của chiếc xe hơi kia, lớn tiếng nói: “Mọi người đừng báo cảnh sát, người kia là cha tôi, trước đây ông ấy từng bị bắt cóc, đầu óc hơi có vấn đề.”
Nói xong cô ta còn đỡ Hoắc Hướng Dương dậy: “Anh trai, cảm ơn anh đã quan tâm, có điều anh thật sự hiểu lầm rồi.”
Thấy trên mặt Hoắc Hướng Dương lộ ra vẻ ngượng ngùng, Tô Thanh Thanh chán nản: “Hoắc Hướng Dương!”
Mà người đàn ông vừa bị anh ta húc vào ngac ngược lại, cũng đã đứng dậy đẩy anh ta ra, đuổi theo Cố Vĩ Lương.
Nhìn Tô Nhuyễn đã sắp đuổi kịp quý nhân, Tô Thanh Thanh không rảnh để ý tới Hoắc Hướng Dương, trực tiếp nói với tài xế: “Đuổi theo cứu người, tôi trả tiền!”
Nhưng mà tài xế đã dẫm chân ga từ lâu, không phải vì nghe lời Tô Thanh Thanh, mà vì Cố Vĩ Lương thấy bọn cướp sắp đuổi kịp mình, đột nhiên móc ra một sấp tiền mặt từ trong n.g.ự.c vung lên đầy trời, cao giọng hô to: “Tôi không phải kẻ điên, tôi không quen bọn họ, ai đưa tôi đến đồn công an, tôi cho người đó năm ngàn!”
Có thưởng ắt có dũng phu, huống chi cơn mưa tiền mặt hấp dẫn không nhỏ, không chỉ người đang đi trên đường, người trong nhà cũng xông ra.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-423-vua-mat-phu-nhan-lai-thiet-quan-1.html.]
Hiển nhiên bọn cướp không dự đoán được khi bọn họ ép đối phương lấy tiền ra, Cố Vĩ Lương còn để lại một chiêu như vậy. Bọn chúng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy người khác nhặt tiền càng tức giận hơn, chân trực tiếp vung ra đá một cái: “Cút hết đi, không muốn sống nữa à?”
Nói xong để lại hai người nhặt tiền, mình anh ta lao về phía Cố Vĩ Lương.
Lúc này cuối cùng xe của Tô Thanh Thanh cũng chạy đến trước mặt Cố Vĩ Lương: “Đồng chí, mau lên xe, chúng tôi đưa ông tới đồn công an.”
Thiếu chút nữa Cố Vĩ Lương đã đ.â.m vào thân xe theo quán tính, đối mặt với đôi mắt hưng phấn gần như sáng lên của Tô Thanh Thanh, ông ấy xoay người quyết đoán, mẹ nó, rõ ràng là kẻ kết phường lừa đảo mà, kẻ ngu mới lên xe.
Nhưng mà thời gian chậm trễ ấy đã đủ cho bọn cướp đuổi theo, tên cướp đã vung gậy gộc lên định gõ xuống đầu ông ấy.
Cố Vĩ Lương hoảng sợ, đang nghĩ phen này xong đời rồi, đột nhiên trông thấy một bóng dáng màu xanh quân đội xông tới, một tay nắm chặt cổ tay tên cướp.
Tên cướp vừa rồi còn kiêu ngạo lập tức hét thảm một tiếng, suýt chút nữa đã ngã quỳ ra đất, đồng lõa thấy thế nhìn nhau, vội vàng xông lên vây quanh Lộc Minh Sâm.
Nhưng mà Lộc Minh Sâm lấy một địch ba vẫn không rơi vào thế hạ phong, đặc biệt gã béo bị Hoắc Hướng Dương ngăn cản trước đó vừa đuổi tới, cả người múp míp, thể trạng chắc phải hơn tám mươi cân, bị Lộc Minh Sâm dùng một chân nhẹ nhàng đạp bay ra ngoài.
Đối phương không khống chế được lui về phía sau, đụng phải Hoắc Hướng Dương vừa đuổi tới, vì thế biến thành hai người lui lại, ba bước sau hai người ngã ngồi lên nhau.
Hoắc Hướng Dương bị gã mập kia đè lên, hét thảm một tiếng, hai mắt trợn trừng như muốn lòi ra ngoài, khuôn mặt xanh tím đỏ bừng lên, gân xanh nổi đầy thái dương.
Nhưng mà Tô Thanh Thanh không hề để ý tới anh ta, vẫn đang kiên trì mời Cố Vĩ Lương lên xe: “Mau lên đây, tôi đưa ngài đến đồn công an!”
Cố Vĩ Lương nhìn cô ta một cái, lại quay đầu nhìn bóng người mặc quân trang kia, không định chạy trốn nữa, mà xoay người nhào qua, gia nhập vòng chiến.
Hiện giờ Cố Vĩ Lương mới hơn bốn mươi tuổi, đang ở độ tuổi tráng niên, tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng thân thủ mạnh mẽ bất ngờ, hiển nhiên bọn cướp không biết điểm này, nên mới để ông ấy tìm được khe hở.
Có ông ấy gia nhập, gần như chỉ trong nháy mắt Lộc Minh Sâm đã tháo được khớp xương cánh tay một người, đẩy sang bên cạnh: “Trói lại, tất cả sẽ có khen thưởng.”
Vân Chi
Người vừa nhặt tiền bị đá lập tức xông lên, có người còn cầm dây thừng tới trói lại.
Bọn cướp thấy tình thế không ổn, xoay người định chạy trốn, nhưng Lộc Minh Sâm không cho bọn chúng cơ hội ấy. Hiển nhiên mục đích của anh không phải chỉ cứu Cố Vĩ Lương, anh còn muốn đưa đám người này ra trước công lý.